Bạn đang xem: Thảo luận và tranh luận
Đối với các luật sư nói thông thường và nguyên tắc sư nội bộ nói riêng, việc (vô tình) mắc phải các ngụy biện trong tranh luận, thảo luận hàng ngày với các phòng, ban, đồng nghiệp trong doanh nghiệp hoặc trong quá trình giới thiệu ý kiến bốn vấn pháp lý là việc diễn ra khá thường xuyên mà nhiều lúc các Luật sư nội bộ không nhận thức được (hoặc cố tình không nhận ra).
Dưới đây là một số lỗi ngụy biện thịnh hành mà chế độ sư nội bộ thường phạm phải trong tranh luận. Các Luật sư nội bộ có thể tham khảo để tránh mắc phải những lỗi này vào quá trình hành nghề và thực hiện công việc của mình.
Ngụy biện vào tranh luậnLỗi ngụy biện “Tấn công cá nhân” (Ad Hominem/ Attack the person)
Đây là dạng hình ngụy biện tiến công vào các khía cạnh cá thể của đối phương tranh luận vắt vì tập trung vào sự việc đang tranh luận. Tín đồ mắc lỗi này thường tiến công vào trả cảnh, thân phận, cử chỉ, ngôn từ không liên quan tới biện pháp lập luận... Của kẻ thù và dựa vào điều này để tự đó phủ định chủ kiến của họ.
Ví dụ: Khi tranh luận với nhân viên cấp dưới phòng sale về quy định hợp đồng download bán, thay bởi vì đưa ra lập luận, chủ ý dựa trên quy định pháp luật, Luật sư nội bộ lại nói “Gần 40 tuổi mà chưa kết hôn như chị thì biết được những gì mà cãi em!”. Rõ ràng đây là một lỗi ngụy biện lúc Luật sư nội bộ tấn công vào tình trạng hôn nhân gia đình của đồng nghiệp (một vấn đề hoàn toàn không liên quan) để bác bỏ bỏ chủ kiến của họ thay vị đưa ra các phân tích dựa trên khía cạnh pháp lý.
Ví dụ: lúc trao đổi với nhân viên mới của nhà pháp chế (một sinh viên mới ra trường) về điều khoản của quy chế nội bộ, Luật sư nội bộ với nhiều năm tởm nghiệm đã phản bác quan tiền điểm trái chiều của nhân viên mới này bằng câu “Em mới ra trường biết gì về hành nghề luật mà nói?”. Lúc này, Luật sư nội bộ đã mắc phải lỗi ngụy biện tấn công cá thể khi thay vị đưa ra bội nghịch biện về ý kiến của nhân viên mới, thì luật sư lại dùng việc mới ra trường của nhân viên cấp dưới để phản bác (vấn đề mới ra trường không đồng nghĩa với việc quan điểm pháp lý là sai).
Lỗi ngụy biện “Lợi dụng quyền lực” (Ad verecundiam/ Appeal to authority)
Loại ngụy biện này cho rằng vì một người nổi tiếng, có quyền lực trong một nghành nào đó chắc chắn rằng cũng sẽ tốt ở các lĩnh vực khác. Lỗi ngụy biện này hay thể hiện tại vị trí người ta đã dựa vào “giá trị” của người phát biểu để cố gắng cho những triệu chứng cứ khách hàng quan, xác đáng.
Ví dụ: phép tắc sư nội bộ chấp nhận với ý tưởng và phương án marketing của tgđ vì nhận định rằng “Sếp vẫn kinh qua bao nhiêu năm vào nghề, giải pháp này Sếp cũng đã triển khai mấy năm trước, nên không có rủi ro gì đâu, cứ triển khai thôi”. Có thể thấy, luật pháp sư nội cỗ đã đồng ý với ý kiến của tổng giám đốc vì đến rằng tgđ là người dân có kinh nghiệm, cầm vì nghiên cứu và phân tích quy định của luật pháp và giới thiệu phân tích, lập luận về mặt pháp lý nào để reviews rủi ro đến công ty.
Lỗi ngụy biện “Bạo lực” (Ad baculum fallacy/ appeal lớn force fallacy)
Ở lỗi nguỵ biện này, thay bởi dùng vẻ ngoài để phản biện, bạn nói lại cần sử dụng lời ám chỉ, rình rập đe dọa để bắt fan đối thoại phải gật đầu đồng ý với ý kiến của mình. Kiểu ngụy biện này thường lộ diện khi nhị người tranh biện ở trong một quan hệ bất bình đẳng, chẳng hạn như cấp bên trên - cấp cho dưới.
Ví dụ: Khi nhân viên mới trong phòng pháp chế chuyển ra ý kiến khác với khí cụ sư nội cỗ là trưởng phòng pháp chế về kiểu cách tiếp cận vụ việc, pháp luật sư nội cỗ đã nói “Hoặc cậu làm như tôi nói, hoặc nghỉ việc, không thắc mắc nhiều”. Thời điểm này, thay vì chưng đưa ra nguyên tắc để phản biện nhằm tranh luận, phương pháp sư nội bộ lại lợi dụng quyền lực của chính mình (là lãnh đạo của phòng) để ăn hiếp doạ và bác bỏ quan điểm của nhân viên cấp dưới mới.
Lỗi ngụy biện “Đặt nhiệm vụ chứng minh” (Ad Ignorantium/ Burden of Proof)
Trong những cuộc tranh luận, nghĩa vụ chứng tỏ thuộc về bên đưa ra luận điểm. Lỗi ngụy biện xẩy ra khi mặt đưa luận điểm áp đặt nghĩa vụ cho bên phản bác chứng tỏ luận điểm của bản thân mình sai gắng vì chứng minh mình đúng.
Ví dụ: nhì Luật sư nội bộ cùng đã tranh cãi về một vấn đề pháp lý khi có nhiều cách hiểu khác nhau mang lại cùng một quy định pháp luật. Cầm cố vì tìm kiếm các văn bản hướng dẫn, án lệ hoặc thực tiễn để chứng minh lập luận của mình là đúng, một luật sư lại nói “Tôi sai ở đâu, có giỏi anh chứng minh tôi không nên đi!”.
Lỗi ngụy biện “Dựa vào số đông” (Ad numerum/ Appeal to lớn numbers)
Luật sư nội bộ hoàn toàn có thể mắc bắt buộc lỗi ngụy biện này khi cho rằng nhiều fan cùng có tác dụng một việc nghĩa là mình cũng hoàn toàn có thể làm bài toán đó.
Ví dụ: Pháp luật quy định đối với doanh nghiệp sử dụng lao động nước ngoài thì phải thực hiện các loại báo cáo lao động nước ngoài định kì, nếu không tuân thủ thì sẽ bị xử phạt hành chính. Mặc dù nhiên, Luật sư nội bộ mang đến rằng doanh nghiệp không phải thực hiện vày “Có thấy doanh nghiệp nào làm đâu mà mình phải làm, họ không làm cũng chả thấy ai phạt gì”.
Lỗi ngụy biện “Dựa vào số đông”Lỗi ngụy biện “Người rơm” (straw man)
Đây là bí quyết ngụy biện khi fan nói mong mỏi hạ thấp, bóp méo, suy diễn sai lời phân phát biểu kẻ địch đề giành phần lợi cho vấn đề của mình.
Xem thêm: Tại Sao Phải Phân Tích Hoạt Động Kinh Doanh Trong Doanh Nghiệp
Lỗi ngụy biện này thường mở ra khi một người ước ao hạ thấp, bóp méo lời của người nói để dành riêng phần lợi cho luận điểm của mình. Lỗi này thường được sử dụng dưới hiệ tượng trích dẫn không chính khẩu ca của đối thủ, bóc tách lời nói thoát khỏi ngữ cảnh nhằm từ kia diễn giải không đúng ý đối phương. Thông thường, tiếng nói mà đơn giản và dễ dàng hóa đều đều hoặc thổi phồng quá mức lời nói gốc cũng đều có thể trở thành ngụy biện “người rơm”.
Ví dụ: khi thảo luận, trao đổi với nhân viên phòng sale về lao lý hợp đồng download bán, nhân viên sale nói “Theo ghê nghiệm làm sale của chị thì chị nghĩ điều khoản này cũng hợp lý rồi, nhưng mà mình có thể sửa theo hướng này thì sẽ rõ ràng hơn và thực tế hơn”. Song, cố vì tiếp nhận hoặc phản biện, Luật sư nội bộ lại bóp méo ý kiến của đồng nghiệp “Ý của chị là trình độ của em kém, ko có thực tế, chỉ có lý thuyết suông à?”.
Còn đàm đạo hoàn toàn có nghĩa khác với tranh luận. Thảo luận là trình bày ý kiến, dấn định khác biệt để tìm chiến thuật tốt nhất cho một vấn đề, chính vì vậy không đề nghị phải nói đến hệ quy chiếu hay tranh giành hơn thua trận ở đây. Sau những cuộc đàm luận cần phải đạt được kết quả, một sự đồng thuận cho vụ việc được đặt ra, nhiều khi cần sự biểu quyết.Đọc một status trên facebook của blogger Nguyễn Thị Bích Ngà nói tới tranh luận cùng hệ quy chiếu, bạn viết thấy phần nhiều người Việt vẫn hay lầm lẫn thân hai khái niệm bàn cãi và Thảo Luận.
Giải say đắm về nghĩa chữ Tranh Luận, Bích Ngà dẫn trường đoản cú điển Hán-Việt của Thiều Chửu và ý niệm rằng tranh cãi là nhằm học hỏi, mở rộng kiến thức...
Trích : "Nghĩa là hai bạn cùng nói đến một vấn đề tuy vậy với hai mắt nhìn về sự việc trọn vẹn khác nhau. Người ta có tác dụng một lấy ví dụ như : Đặt một quả bóng nhị màu black trắng lên bàn. Nửa đề xuất màu đen, nửa trái màu sắc trắng. Gọi hai fan đến đứng bên bắt buộc và trái trái bóng với bảo họ dìm xét trái bóng màu sắc gì. Người đứng bên phải quả bóng bảo trái bóng color đen, tín đồ đứng phía trái bảo trái bóng color trắng. Họ hoàn toàn có thể cãi nhau cho sáng, bên nào cũng có thể có lý đúng với lý sai. Là bởi vì họ không và một hệ quy chiếu".
Một blogger khác, bạn Quang Phan cũng đặt câu hỏi : tranh biện là gì ? bạn Quang giải thích không sai cơ mà lạc đề. Trong tranh luận, vấn đề đầu tiên được đặt ra là mục tiêu cuộc tranh luận là gì, tiếp đến là hệ quy chiếu. Ví dụ : Cuộc tranh biện của hai ứng cử viên tổng thống giữa 2 đảng cùng hòa và Dân chủ về sự việc "Làm thế nào nhằm tăng trưởng khiếp tế, giảm thất nghiệp". Tất yếu mọi chuyện, trên nguyên tắc, đang chỉ bàn đến những số liệu, dữ khiếu nại trong vượt khứ, thành quả đó hay thất bại của những đời tổng thống trước, sau đó kể đến chính sách, kế hoạch mà nhì đảng gửi ra.
Mục đích của cuộc bàn cãi này, tất yếu để giành phiếu cử tri cùng hai ứng viên bao gồm quyền khích bác, chê bai, chế nhạo, diễu cợt... đối phương. Hệ quy chiếu đang là những chính sách, kế hoạch như giảm thuế mang lại tầng lớp làm sao để tăng cường sản xuất, tăng đầu tư, tăng lương đến công nhân hay giảm tiền lời đơn vị băng, điều nào bổ ích hơn… ?
Cuộc tranh luận sẽ không còn đi cho đâu lúc một ứng viên chỉ tấn công cá nhân, nói xấu, bươi móc nhắm vào đời tư, vào chuyện trai gái, ăn chơi hay bằng cấp... Của kẻ địch thay vì kể tới các trì trệ kinh tế tài chính mà đất nước đang chạm chán cùng mọi biện pháp, chính sách mà chính phủ sau này (hứa) sẽ thực hiện khi phát triển thành tổng thống.
Nhưng vày mục đích chính là để giành phiếu cử tri bắt buộc mọi chiến thuật, dù không sạch thỉu, đê tiện số đông được áp dụng tối đa nhằm đánh bại đối phương, việc giữ đúng hệ quy chiếu là chỉ kể tới vấn đề ghê tế không hề giá trị. Cử tri là quần chúng, đa số sẽ dễ tin vào những vụ việc giật gân, tạo sốc hơn là để ý đến vấn đề cơ chế thuế nào sẽ tiến hành áp dụng, làm sao để kềm hãm lấn phát...
Nếu kém phiên bản lãnh, ứng cử viên còn lại sẽ bị khích động, mất bình tĩnh, sa đà vào mọi chuyện con ruồi bu, tra cứu cách chứng tỏ những điều kẻ thù tiết lộ chỉ là vu oan giáng họa mà quên đi mục đích chính là trình bày đều sách lược về tài chính khi trúng cử tổng thống sẽ tiến hành thực hiện.
Thảo luận khác với tranh biện vì trao đổi là bàn bạc, tra cứu sự đồng thuận một trong những ý kiến khác nhau, có nghĩa là mổ bửa những ý kiến khác hoàn toàn để lấy ra quyết định chung. Thảo luận một biện pháp tốt nhất để giải quyết và xử lý các vấn đề hiện nay đang bị tồn đọng.
Hai bạn Bích Ngà và Quang Phan đông đảo đúng vì mỗi người đặt cho khách hàng một hệ quy chiếu riêng, ngay lập tức từ lúc định nghĩa nỗ lực nào là Tranh Luận. Lúc quan niệm không giống nhau về nghĩa của tranh cãi thì có cãi tới đầu năm mới ma-rốc cũng chẳng đi đến đâu.
Nếu để học hỏi lẫn nhau, nâng tầm phát âm biết, tập lý luận, mở mang kỹ năng và kiến thức thì có mang của Bích Ngà chẳng tất cả gì không đúng và việc đặt hệ quy chiếu đến thống độc nhất vô nhị là hòa hợp lý.
Còn có mang như các bạn Quang Phan cho dù hơi khác (chút đỉnh) cũng đúng. Mục đích các cuộc tranh cãi theo quang đãng Phan là giành phần thắng, cần đè bẹp đối thủ bằng tiểu xảo tuyệt thủ đoạn như gài độ, khích bác, tấn công cá nhân, khiến kẻ địch mất bình tĩnh, phẫn nộ, không kiểm soát điều hành được bản thân, lý luận sẽ rối loạn... Khi đối thủ bình tĩnh, né được những ngón đòn lấp đầu thì dịp đó mới cần đến kiến thức để (bắt đầu) tranh luận.
Nếu đã có lần xem gần như cuộc tranh cãi giữa những ứng viên tổng thống Mỹ (nhất là cặp Donald Trump-Hillary Clinton) thì ý niệm của quang Phan về bàn cãi đúng không còn sẩy con cào cào. Mục đích của những cuộc tranh cãi này là giành phiếu cử tri nên tất cả các đòn tung ra mặc dù có bẩn thỉu, tệ sợ đi nữa thì cứu giúp cánh đã biện minh mang lại phương tiện.
Tuy nhiên, bạn Quang Phan không đúng khi kể đến thí dụ đi Sứ nhằm biện luận ý nghĩa sâu sắc chữ Tranh Luận. Đi Sứ cho non sông là đi hiệp thương (negotiate), chưa phải đi tranh luận (debate). Khi đi Sứ, fan đi Sứ phải sự khôn ngoan, con kiến thức, sự mềm dẻo, khiếp nghiệm, tài năng đàm phán, đọc biết đối phương, hiểu biết mình, biết tiến, lùi đúng lúc... Hoàn toàn không thể vận dụng biện pháp sử dụng tiểu xảo, khích chưng hay nhan sắc bén về lý luận để đạt phần thắng.
Còn bàn luận hoàn toàn gồm nghĩa không giống với tranh luận. Luận bàn là trình diễn ý kiến, dấn định không giống nhau để tìm giải pháp tốt nhất cho một vấn đề, vì vậy không bắt buộc phải kể tới hệ quy chiếu hay giành giật hơn đại bại ở đây. Sau các cuộc đàm luận cần phải dành được kết quả, một sự đồng thuận cho vụ việc được đặt ra, nhiều lúc cần sự biểu quyết.
Chuẩn bị cho việc cáo bình thường của chính sách cộng sản (Nguyễn Gia Kiểng)
" bọn họ không phải run sợ rằng sự cáo bình thường của cơ chế cộng sản sẽ mang tới một quá trình hỗn loạn. Đặc tính chung của những đảng cộn...