Nói về vật phẩm này, trước tiên là nói đến sự nổi tiếng kinh hồn bạt vía của nó. Cần rồi! nhắc đến tiểu thuyết Nhật phiên bản là nói đến Rừng Na-uy, nhắc đến Murakami là nhất quyết phải nhắc tới Rừng Na-uy. Cũng vì chưng sự khét tiếng to khủng ấy mới bao gồm chuyện ngày từ bây giờ tôi ngồi đọc nhà cửa này chứ!
Cuốn sách 553 trang, dẫu vậy thật ra câu chuyện trong các số ấy chẳng dài mang lại thế, thời hạn tôi gặm cúi vào từng trang giấy chắc rằng chưa đầy một ngày. Nhưng mà vẫn đề nghị nói ra một sự thật, rằng cuốn sách này không thật sự đam mê tôi như tôi đã từng mong đơi.
Bạn đang xem: Rừng na uy phân tích
Câu chuyện ban đầu bằng cảnh máy cất cánh của người lũ ông bố mươi bảy tuổi Toru Watanabe, tiếp nối là phần đông hồi ức thời sinh viên về tình bạn, tình cảm và phiên bản ngã cuộc đời trong ký ức của người bọn ông ấy. Ban đầu, tôi cảm giác đoạn bắt đầu này thiệt sự rất nhàm. Mọi cuộc thủ thỉ tuy hay dẫu vậy vô vị của một cặp trai gái, hình hình ảnh khu rừng u ám mát mẻ đằng sau nhì con bạn ấy, … phần đông làm tôi thấy giảm dần hứng thú, và nhất là sự bóc tách rời của quang cảnh sân bay và hồi ức của Toru. Khi đó tôi còn nghĩ, người sáng tác đang suy nghĩ gì lúc viết phần nhiều dòng văn này vậy?!
Rồi khi vào sâu hơn nữa, lúc đã thâu tóm được mạch truyện, hào hứng của tôi mới dần trở lại…
À… rất đa số chúng ta của tôi hỏi truyện này đề cập về loại gì, một thể tôi cũng nói ra nghỉ ngơi đây, ngay lập tức đầu bài viết này nhé!
Nói theo cách của tôi, một cách dài dòng: ‘Một bạn teen yêu tình nhân của người bạn bè quá thay anh ta, và rứa chấp với đoạn tình cảm ấy, phía sau là một cô bé yêu mến anh ta cũng núm chấp với tình thương của mình. Y hệt như một cô nàng mãi đuổi theo một hình bóng, phía sau là 1 chàng trai duy nhất nhất theo đuổi cô nàng ấy, phía sau con trai trai ấy là một cô bé khác cũng cứng đầu đuổi theo nam nhi trai, giống như cuộc tình tay tư vậy!’.
Một giải pháp ngắn gọn nhé (Tác giả cả độc giả mà phát âm được cái này của tôi chắc tức điên, tuy vậy đây thực thụ là cảm nhận của tôi): ‘Câu chuyện về một bạn teen tâm thần’.
Vì sao tôi lại nói vậy, nghe tôi bắt tắt theo cảm nhận của bản thân mình nhé!
Toru Watanabe là sv năm hai, học nghệ thuật trong một trường đại học ở Tokyo. Ở ngôi máy nhất, tôi cảm giác được Toru là một trong những người cô đơn, giỏi do chủ yếu giọng văn của tác giả quá đơn độc nhỉ?! lúc còn học trung học, Toru chỉ thân thiện với nhị người: Kizuki và nữ giới Naoko của Kizuki. Năm mười bảy tuổi, Kizuki trường đoản cú sát, kia là tại sao đẩy Toru vào trạng thái bi quan và tuyệt vọng và cô đơn, mất vận khí và niềm tin vào cuộc sống. Bạn nữ của Kizuki – Naoko, kể từ đó cũng luôn luôn tránh khía cạnh Toru, giống hệt như tránh bắt gặp nỗi đau mất người thân trong gia đình yêu. Và câu chuyện bắt đầu, khi 1 năm kế tiếp hai fan vô tình chạm mặt nhau.
Ngay kể từ lúc xuất hiện, cô gái Naoko đã bộc lộ rằng mình không phải là một trong những người bình thường, y hệt như chính cô tả bạn dạng thân mình: Méo mó. Sự kiện Kizuki tự liền kề làm phần méo mó trong cô càng thêm méo mó, dần dần thể hiện nay ra bên ngoài: Cô ko thể diễn tả điều mình muốn nói. Tôi vốn tất cả hứng thú với tư tưởng học, tuy vậy với kiến thức nông cạn của mình, tôi chỉ gồm thể chắc chắn là rằng Naoko bị náo loạn tâm thần, quan trọng ở những xem xét tiêu rất trong khẩu ca của cô ấy. Chắc chắn Naoko từng nghĩ đến chiếc chết, nhưng bản thân cô ấy rất mạnh mẽ, nên cho dù đã sai lệch đến nặng nề nhận dạng, cô vẫn không bỏ cuộc. Sự quay trở lại của Toru như mang lại cô thêm sức mạnh chống trọi, nhưng đến cùng tôi vẫn ko hiểu, Naoko thực thụ là người như vậy nào.
Toru ưa thích Naoko, ngay từ lúc còn chơi phổ biến với Kizuki thì Naoko đã dần bước vào trái tim cậu ấy rồi. Cái chết của Kizuki có tác dụng Toru mất một phần sinh lực, mà lại sự tránh phương diện và căm ghét của Naoko cũng chiếm đa số trăm trong sự mất non ấy. Nhưng có lẽ rằng sâu bên phía trong Toru rất yếu đuối, bắt buộc cậu cho rằng thái độ của Naoko là lẽ đương nhiên, vậy nên cậu chấp nhận, dễ dàng đồng ý sự đơn độc về phía mình. Hình hình ảnh một Toru như vong linh sống vật vờ qua ngày được sinh ra từ đó…
Gặp lại Naoko, chỉ đơn giản dễ dàng là đi lang thang cùng cô suốt tp cũng làm cho cậu thấy hạnh phúc, hệt như đang được sinh sống lại. Rồi cậu càng sung sướng và hạnh phúc khi thấy cô mở lòng với bản thân hơn, tuần nào cũng được dành riêng một ngày với cô, cùng đi chơi, cùng ăn uống, cùng chuyện trò, cùng… có tác dụng tình. Đối với Toru, sẽ là hạnh phúc, hạnh phúc thực sự mà đến mãi về sau cậu chẳng thể quên. Nhưng niềm hạnh phúc ấy liệu có phải là thực sự? Như được đẩy lên đến chín tầng mây xanh, rồi rảnh rỗi bị đạp xuống!
Naoko vươn lên là mất, bặt vô âm tín suốt mấy tháng trời, rồi khi cô lộ diện lại chỉ là phần nhiều dòng thư ngắn ngủi, bảo rằng đang cần chữa trị trung ương lý. Đến phía trên tôi đã rất có thể nhìn khám phá phần nào, rằng đối với Naoko, Toru chỉ như 1 kẻ cầm thế, chỉ nỗ lực thôi. Nhưng Toru không thấy điều đó, cậu nhận định rằng Naoko chỉ đang bị bệnh, và rứa chấp với tình yêu của mình.
Sự xuất hiện của Midori hết sức thú vị, giống hệt như cô ấy mang đến để cứu vớt rỗi phần linh hồn còn sót lại của Toru, cũng nạm chấp y hệt như con tín đồ của Toru vậy. Mặc dù sự xuất hiện thêm ấy như một kẻ thứ cha xen vào thân hai nhỏ người đang yêu nhau, nhưng mà tôi lại chẳng thấy bất phù hợp chút nào, thậm chí còn còn thấy rất hả hê. Vị từ thời điểm nào đó, tôi sẽ mặc định Naoko là nhân vật dụng phản diện rồi.
Tôi không muốn kể về chiến thắng này, tôi chỉ muốn nói về những nhân vật tôi tuyệt vời mà thôi. Dẫu vậy sao cứ cảm xúc không kể ngôn từ thì vẫn khó nói về nhân đồ vật nhỉ?
Tôi thực sự mong mỏi nói rằng, Naoko rất bệnh dịch hoạn. Không phải tôi chê trách hay ghét bỏ gì cô ấy, cơ mà quả thực tôi nhận định rằng Naoko cực kỳ ích kỷ, ích kỷ mang lại tột độ. Đúng là con người thì nên nắm giữ điều niềm hạnh phúc của cuộc sống mình, nhưng vị sự ích kỷ quá đáng đó đã làm lỡ bao bước chân của một người, rồi làm lỡ bao bước đi của một bạn dưng khác. Naoko yêu thương Kizuki, thật sự ngọt ngào cậu ấy, không chỉ có như người yêu mà còn là một tri kỷ, là người thân trong gia đình. Tuy thế cô vẫn yêu thương Toru, như 1 người lũ ông, một người lũ ông tương tự Kizuki, chỉ khác là cảm xúc mới mẻ với lạ lẫm, đối lập với sự thân thiện khăng khít cùng Kizuki. Bởi vậy cô new cùng Toru làm cho tình, có xúc cảm ham mong muốn tột độ thuộc cậu ấy, rồi khi chấm dứt chuyện lại nhận ra việc ấy chẳng đúng một một chút nào cả. Nhưng bởi vì muốn hạnh phúc, ao ước sống cuộc sống như người thông thường nên đã dùng sự ích kỷ đó trói Toru lại. Tôi không đậy định tình cảm của Naoko dành cho Toru, chắc chắn có tồn tại tình yêu ấy, nhưng lại sự ích kỷ của cô ý đã không đúng rồi. Vì trong tình yêu, biện pháp làm của cô sẽ khá khó làm cả hai cùng hạnh phúc.
Toru yêu Naoko, xuất phát điểm từ một thứ cảm tình nhẹ nhàng thời học tập sinh cho tới sự mãnh liệt khi là sinh viên, tôi chắc hẳn rằng được tình thương đó. Nhưng cũng chính vì cậu đã chờ đợi quá lâu, phải thứ tình thân ấy dần biến thói quen, trở thành 1 phần trong trung khu trí cậu, chia cách cậu với nhân loại bên ngoài. Ở một ánh mắt khác, y hệt như Naoko là mụ phù thủy dùng bùa mê thú vị Toru vậy! Chính điều này đã khiến cho cậu trở bắt buộc mù mờ vô định trong việc sống thật giỏi trên đời, giống như đang ngóng điều gì đó, đã mất rồi nhưng cứ đồ dùng vờ trước phương diện chẳng thể thay bắt.
Tôi thực thụ thích đậm cá tính của Midori, bởi vì sự kiên cường của cô ấy. Cô ấy gồm cách để ý đến rất riêng, phương pháp hành xử cũng rất khác biệt, tuy nhiên sự cứng đầu lại như nhau Toru. Dẫu vậy tôi chẳng biết nên viết về cô ấy ráng nào. Tất cả lẽ, tôi thích hợp viết về những nhân vật ‘có bệnh’ hơn.
À đương nhiên tôi không nói Midori ko ‘có bệnh’. Tất cả nhân vật trong truyện này phần lớn ‘có bệnh’, và tất cả chúng ta cũng vậy, chỉ là họ chưa thức tỉnh nó thôi.
Chỉ là tôi hào hứng với ‘bệnh’ của Naoko rộng :)))
Nếu cái chết của chị gái y hệt như đẩy Naoko đứng giáp bờ vực sâu thăm thẳm, thì chết choc của người chúng ta trai phê chuẩn đẩy xẻ cô vào vực sâu ấy. Nhưng, vì sao cô vẫn sống vẫn cười vẫn hí hửng trong hàng trăm ngàn trang truyện kia? bởi vì cô còn tồn tại Toru. Toru y như chỗ dựa niềm tin duy tuyệt nhất của Naoko, cô biết cậu thực sự yêu mến mình, biết cậu thực sự đon đả và nên đến mình, phải nhất quyết giữ lại cậu lại mặt cạnh, mặc dù chính phiên bản thân cô đã nhận được ra tình cảm dành cho cậu sẽ chẳng còn các thứ hotline là tình thân nữa. Tôi có thể nhận thấy, tác giả vẽ nên một Naoko hết sức thông minh với tinh ý. Cô đam mê đọc thư của Toru cho dù ít lúc trả lời. Lý do cô không trả lời? vì cô đã nhận được ra tình yêu của Toru giành cho mình không có gì tròn trĩnh như xưa nữa. Lần sản phẩm hai lúc Toru cho thăm, cô càng nhận ra điều đó rõ ràng hơn, vày vậy triệu chứng xôn xao của cô ngày càng rõ rệt. Chiếc cọc độc nhất vô nhị giữa làn nước xiết lung lay, cơ hội bám víu để sống sắp tới mất đi, sự rủi ro khi nhân ra sự thật tăng lên mãnh liệt. Rơi xuống vực thẳm cũng chưa chắc đã hết cơ hội, rất có thể dưới đó gồm dây leo cây cối đỡ rước tấm thân đầy vết thương của cô ấy thì sao? sinh sống với hi vọng duy độc nhất ấy, Naoko vẫn thường xuyên bám trụ. Và sự thật Toru sẽ yêu bạn khác phê chuẩn cảnh thức giấc Naoko, rằng bên dưới vực sâu kia chẳng bao gồm gì không tính đất đá thô sơ sẵn sàng chuẩn bị giết cô ngay khi cô chạm đáy. Niềm mong muốn duy tuyệt nhất bị dập tắt, cô đang rơi xuống đáy vực sâu rồi, chẳng thể cứu vãn được nữa, không tính cái bị tiêu diệt cô đâu còn sự tuyển lựa nào. Và chủ yếu cô cũng hiểu, chết choc của mình chính là sự mở đầu mới cho Toru. Cậu là bạn bị liên lụy, chỉ cô nên chịu sự trừng phạt mà lại thôi.
Naoko rất rất đáng thương, có lẽ rằng thương cảm với nỗi bi quan của cô mà người sáng tác mới viết phải một Toru lang thang sau tử vong kia. Cũng coi là công bởi và đúng đắn với cả hai người họ, nhưng fan tổn thương duy nhất chẳng đề nghị là Midori sao? Cô không có lỗi, chỉ có sai lạc duy nhất là yêu Toru rộng cả phiên bản thân mình. Không phải cứ hành hạ phiên bản thân vị một người mới là yêu tín đồ đó rộng cả phiên bản thân, chỉ việc nhìn sự cầm cố chấp của cô ấy đã nhận được ra điều này rồi! Tôi chưa yêu ai đến như vậy, à còn chưa yêu ai, nhưng mà lúc nào kia tôi đang thử coi sao, thử xem yêu điên cuồng như cô nàng này là ra làm sao :))
Nhân vật tôi thích hợp nhất của nhà cửa này là Reiko – một người đàn bà gần bốn mươi với lối suy xét vô cùng tiêu cực nhưng cách nói chuyện lại lành mạnh và tích cực vô cùng. Nghe mẩu chuyện của chị cũng đọc được phần như thế nào sự mâu thuẫn trong con bạn chị, mà mẩu chuyện ấy cũng thật khó đoán cơ, tôi cứ cho rằng chị ấy sẽ ảnh hưởng cướp chồng, ai ngờ là lại bị cướp thân :). Reiko y như chất xúc tác giữa Toru với Naoko, dẫu vậy vẫn không giỏi bụng đến nỗi làm việc giỏi không yêu cầu đền đáp. Tôi ham mê sự thẳng thắn của chị, càng thích sự khát khao mong muốn mỏi tất cả một tín đồ nhớ đến mình của chị. Thật sự, Reiko bắt đầu là nhân vật trẻ trung và tràn đầy năng lượng nhất truyện đấy!
À còn có một nhân đồ vật tôi ấn tượng, mặc dù không sâu lắm. Đó là Nagasawa! Anh này thì xấu tính, thích nghịch gái cùng khá là căn bệnh hoạn, nhưng lại tôi rất tuyệt hảo với sự ích kỷ của anh ấy ta. Anh ta giúp đỡ tất cả phần đông người, trừ bản thân mình. Có nghĩa là anh ta chỉ ích kỷ với bản thân anh ta nhưng mà thôi. Chẳng phải không hề nhỏ thượng và đáng nể sao?! tuy thế đó không phải tại sao tôi xem xét và thích thú mỗi khi anh ta xuất hiện đâu! nguyên nhân hả? Chỉ dễ dàng và đơn giản là vì anh ta đẹp mắt trai thôi! Haha.
Phần cuối nhé, đoạn kết ấy, tôi nghĩ tác giả viết một ngừng mở. Tuy rằng Midori đã quay trở lại với Toru, nhưng trong khi tác giả vẫn trao quyền viết kết cục mang lại Toru rồi. Nếu hiểu qua thì tôi không thấy chũm đâu, nhưng mẫu câu cuối: “Tôi call Midori, call mãi, từ nửa ổ lòng lặng ngắt của chốn vô định ấy.” tôi vẫn nghĩ ‘Vì sao lại là “ổ lòng lặng ngắt”?’ Tôi ko hiểu, anh em tôi hiểu cũng chẳng ai để ý. Phải chăng tôi lưu ý đến quá những rồi? Tôi đã thử quan sát ở các góc độ: Là sự hi vọng Midori cho kéo bản thân ngoài vũng lầy? xuất xắc sự bị tiêu diệt tâm sẽ trở phải ích kỷ như là Naoko? Tôi không biết! Cũng chẳng ước ao biết nữa! có lẽ rằng kết thúc gắng này mới là tuyệt nhất. Nếu chấm dứt tốt đẹp với dễ hiểu hơn nữa thì tôi sẽ cấp tốc quên đi thành phầm này, ờ đúng vậy nhỉ?!
Thử lượn vài ba vòng review xem các bạn ấy có giống tôi không đã! Mất 2 giờ viết bài này rồi!
Luợn vài review thấy chúng ta nói khác mình quá, lại thấy mình nói thiếu vượt nhiều.
Hầu như ai đọc Rừng Na-uy cũng thấy được sự cô đơn xuyên trong cả tác phẩm, dĩ nhiên tôi cũng thấy và đó chính là lý do cuốn hút tôi đọc tới cuối tác phẩm. Nhưng phần lớn điều những người chú ý đến lại là các điều nhưng mà tôi chỉ điểm qua: Sự bấp bênh của tuổi 20; Nỗi đau của trưởng thành; Nỗi ám ảnh của thời đại; Sự đại bại trong vấn đề tìm ý nghĩa cuộc sống; Sự giải thoát;… Đây đúng là những triết lý khổng lồ nhất cơ mà tác phẩm đem lại. Tuy vậy tôi lại không để ý vào phần nhiều điểm này, mà trong khi toàn để ý vào cách biểu hiện của nhân vật thôi ??!
Cái tôi thiếu mà cần nhắc tới nhất, đó là sex. Hôm qua bạn cùng lớp (lần đầu thủ thỉ cùng) thấy tôi nạm cuốn sách này lập tức hỏi tôi “Có thấy những chi tiết sex thiếu liên quan đến cốt truyện đến mức vô duyên không?” Ờ thì cũng đúng thật, dẫu vậy tôi chẳng chú ý lắm, vị sex ở chỗ này chỉ như nhu cầu khung hình thôi. Tôi thấy Toru, Midori, Reiko, Nagasawa rất bình thường, chúng ta sex vì chưng thấy khung hình họ thèm muốn, chẳng tương quan gì đến để ý đến và tình yêu của mình cả. Tín đồ tôi thấy bất thường chính là Naoko với Kizuki, nhất là Naoko, không sex vày sợ làm cho đau phiên bản thân cũng đúng thôi vì liên quan đến trung khu lý, tuy thế vẫn dùng đa số cách tương quan đến sex để giữ Toru lại thì chẳng quá đổi thay thái sao? À Midori ham ý muốn sex cũng không quá khác thường, tuổi trăng tròn muốn tò mò là tốt, chỉ là xem xét của cô ấy khá quá đà lại trực tiếp thắn quá làm cho tôi có cảm hứng không thật :))
“Sự bế tắc và ghét bỏ cuộc sống”. điều này tôi cũng mắc phải, nhưng mà không nặng nài như câu truyện này, càng không bao giờ nghĩ mang lại tự sát, à tất cả nghĩ qua tuy thế không dám! hay thì ai ai cũng sẽ trải qua vấn đề này ít tốt nhất một lần vào đời. Thành quả này chỉ đang gom lại những thất vọng đó thành một biểu hiện và vẽ buộc phải những nhân vật xấu đi đến rất đoan cơ thôi. Chắc rằng vì vắt Rừng Na-uy mới thu hút được nhiều người hâm mộ đến thế!
“Cái chết” là điều được Toru có mang vài lần trong tác phẩm. Là lúc một tín đồ bạn tốt – một người đứng mặt mình, mất tích khỏi cõi đời “Cái chết không đối nghich cơ mà là 1 phần của sự sống”. Là lúc một người mà mình yêu yêu đương vô cùng, tín đồ mang theo bao cam kết ức tốt đẹp, người bạn thích che chở chăm sóc cả đời ra đi “Không tất cả chân lý hay bất cứ điều gì làm dịu đi nỗi nhức mất người ấy”. Lần thứ nhất chứng kiến cái chết khiến Toru mất nửa linh hồn tuy thế vẫn gật đầu sự thật, lần trang bị hai lại khiến cho cậu gian khổ trong vô vọng nhìn nửa vong linh còn lại của chính mình rời theo cái chết kia. Y như cái vỏ vô hồn, cậu không còn gì, cũng chẳng còn mong muốn lưu lại điều gì.
“Bệnh tâm thần và trầm cảm” là điều lộ diện ở phần đông những nhân thiết bị trong tác phẩm, làm cho một cuốn sách sầm uất từng trang. Nhưng bắt buộc rồi, ai cũng có thể mắc nó! Chỉ dễ dàng và đơn giản là stress, nửa trầm cảm, trầm cảm và trầm cảm mang đến phát điên, phần lớn đều được bộc lộ ở nhân đồ vật đã xuất hiện trong tác phẩm. Nhưng chẳng tất cả ai như thể tôi cả…
“Mục đích sống” có lẽ rằng là điều người sáng tác muốn gởi gắm ở chỗ cuối tác phẩm. Coi như đó là câu vấn đáp cho vướng mắc của tôi rồi! dòng kết này là Happy ending, open ending, sad ending tốt bad ending mọi tùy thuộc cách nhìn cuộc sống thường ngày của từng người. Cùng với tôi thì là xuất hiện ending, nhưng mẫu kết mở mà tôi suy nghĩ ra lại là ‘Toru gặp Midori xin lỗi với cả nhì có cuộc sống riêng’. Midori xứng đáng có được hạnh phúc bên một tín đồ toàn trọng điểm toàn ý chiều chuộng trân trọng cô ấy, còn Toru, cậu ấy nên sống đơn độc bên Hải Âu thêm vài ba chục năm nữa rồi bị tiêu diệt một cách nhẹ nhàng. Tôi nhận định rằng đó đề nghị là kết viên của thắng lợi :))
Đừng nói tôi ác nha! Nói tác giả ấy! chú ý xem, ông ấy viết đoạn đầu cũng không còn nhắc mang đến Midori, càng không nói đến việc Toru bây giờ đã niềm hạnh phúc hay lấy vk gì đó, rõ ràng vẫn là hình hình ảnh một người bọn ông trưởng thành, chỉ một mình thôi! chắc chắn rằng tác giả mong mỏi trao quyền quyết định vào tay Toru và suy xét của fan hâm mộ mà…
Tôi đọc chấm dứt Rừng mãng cầu Uy vào 1 trong các buổi sáng trời se se lạnh, quấn tròn trong cái chăn và lắng nghe giờ đồng hồ sột soạt phát ra lúc tôi lật...
Tôi đọc dứt Rừng mãng cầu Uy vào một trong những buổi sáng trời se se lạnh, cuộn tròn trong chiếc chăn với lắng nghe giờ sột soạt phạt ra lúc tôi lật giở từng trang giấy, tôi biết rằng mình sắp đến đi mang lại đoạn kết của một câu chuyện… biết nói sao hiện giờ nhỉ, một thiên truyện tuyệt đối nhưng khiến cho tôi hình như phải trải qua 1 cú sốc rất là lớn trong lòng tin và phải tạm ngưng nghĩ về nó một thời gian trước khi hoàn toàn có thể viết được hầu như dòng này.
Xem thêm: Soạn Văn Bản Giờ Trái Đất Thuật Lại Sự Kiện Gì ? Chỉ Ra Bố Cục Của Văn Bản
Tôi đã từng được nghe cô giáo dạy Văn của mình giới thiệu câu chuyện này từ trong những năm cấp 3, tuy vậy đến hiện thời tôi mới hoàn toàn có thể đọc xong trọn vẹn sau nhiều lần cách trở giữa chừng rồi lại quay trở về bắt đầu. Tôi đã từng không đủ dũng mãnh để rất có thể đọc hết quyển sách ấy…
Một câu chuyện về một con trai sinh viên sống giữa đời sống Nhật phiên bản những năm 60 đầy đổi thay động, điều ấy đã làm tác động đến lối sống, tính biện pháp và cả những ra quyết định của thiết yếu cậu và những người xung xung quanh cậu. Watanabe cần lần lượt chứng kiến những sự kiện nhức buồn, những biến động tâm lý đến từ những niềm đau sâu thẳm, thể xác và chổ chính giữa hồn tuổi bắt đầu lớn bị dày vò cùng cực, phải lặng lẽ chống chọi và khao khát niềm hạnh phúc nhỏ bé một cách điên cuồng.
Tác đưa Haruki Murakami thực sự là một trong kỳ tài về nghệ thuật và thẩm mỹ miêu tả. Dưới ngòi cây viết của ông, hiện nay xã hội Nhật phiên bản những năm 1960-1970 được phơi bày một phương pháp trần trụi nhất, gần như hình hình ảnh nhơ nhuốc của những cuộc bạo động sinh viên, phản nghịch đối chủ yếu trị, số đông tụ điểm ăn uống chơi, rồi thì rượu bia với gái gú, phần đông thứ những tưởng đã hủy hoại cả một dân tộc kiên cường nhất trên gắng giới. Murakami đưa fan đọc thực sự cách vào trái đất ấy một biện pháp tài tình, từng câu từng chữ tôi gọi trên trang sách của ông, kỳ thực mở ra trước đôi mắt tôi hầu hết hình hình ảnh của một nước Nhật rất là tăm tối và buộc phải nói là đáng sợ, không phải sợ vì kinh dị, nỗi sợ hãi ấy là thứ vô hình dung không thể cố bắt, chỉ cảm thấy được rằng, nhỡ may sảy chân vào làng hội ấy, biết đâu chừng, ta cũng chẳng thể ra khỏi số phận của các Watanabe, Naoko, Kizuki, Hatsumi, Midori, Reiko hay thậm chí còn là Nagasawa. Các con người đáng thương và đáng trân trọng.
Murakami diễn tả mọi thứ tinh tế đến mức chỉ cần đọc một vài chữ, ta đã có thể hình dung được việc gì vẫn xảy đến, có thể thấy trước đôi mắt ta ""Nằm trong một khu vực vườn nhỏ đằng sau hàng sân trơn quần, đơn vị nuôi chim có đủ loại trong đó, từ kê và nhân tình câu cho tới công cùng với vẹt, và xung quanh nhà là số đông luống hoa, cái cây và ghế băng nhằm ngồi chơi."" Rồi thì ""Hoa bướm sẽ nở rộ bên trên luống, với những cái cây đều được xén tỉa vô cùng chu đáo. Vừa nhác thấy Reiko, đàn chim đang kêu lên ríu rít và cất cánh chao chát sinh sống trong chuồng.""
Tài năng của Murakami là vậy đấy, ông viết như vẫn vẽ, hay vẫn điệu nghệ vậy một chiếc máy quay, lia nhẹ nhàng qua từng cảnh quan và không thải trừ một giây nào trong nhịp sống của những nhân vật. Qua lăng kính nhắc chuyện của nhân đồ gia dụng Watanabe, những nhân vật khác được kiến tạo với tính cách, cuộc đời và những bí mật riêng biệt. Tựa hồ nước như lúc tôi gọi Rừng mãng cầu Uy, tôi hoàn toàn có thể nhận biết được nhân thứ nào sẽ nói chỉ sang 1 lời thoại ngắn, thậm chí còn tôi cũng đã từng có lần tưởng tượng ra các giọng nói của từng tín đồ (đương nhiên là họ đang nói tiếng Việt bởi tôi không biết tiếng Nhật đâu :P).
Nghệ thuật mô tả của Murakami đạt đến đỉnh điểm khi ông phá cách nét bút của mình vào tâm lý của các nhân vật, bởi vì kể mẩu chuyện dưới ngôi thứ nhất, nên tâm lý của nhân vật dụng Watanabe được biểu hiện sâu nhan sắc nhất, và thông qua đó, người đọc thuận lợi nắm bắt được tư tưởng của đầy đủ nhân vật sót lại từ quan điểm nhận và hiểu rõ sâu xa người khác của con trai ""mọt sách"" Watanabe.
Văn phong dịu nhàng, ko vồ vập, cũng không dùng những ngôn từ mạnh bạo, cơ mà giọng văn của ông khiến người đọc day hoàn thành khôn nguôi trước phần lớn gì cảm nhận được. Cùng với Rừng mãng cầu Uy, không một khoảng thời gian rất ngắn nào trái tim chúng ta cũng có thể ngừng thổn thức với không một giây khắc nào chúng ta dừng quan tâm đến về số phận với cuộc đời. Âu cũng thật lạ, do mỗi người đều phải sở hữu quyền được sống, được hạnh phúc, mà lại sâu thẳm trong lòng, chúng ta biết rằng hạnh phúc ấy thiệt xa vời, tốt nhất là hạnh phúc phải đào bới tìm kiếm trong hằng hà sa số hầu như tạp nham của buôn bản hội đương thời. Tựa như các gì Naoko từng đau khổ nói:
""Bởi vì bọn mình sẽ yêu cầu trả lại cho nhân loại này đông đảo gì vẫn mắc nợ nó. Nỗi đau của sự trưởng thành. Bầy mình đã không trả loại giá kia đúng lúc, và hiện giờ thì giấy đòi nợ đã đi đến rồi.""
(Naoko – Rừng na Uy)
Nỗi đau của sự trưởng thành và cứng cáp hiện diện xuyên suốt tác phẩm, như một lời cảnh tỉnh cho những người trẻ với lời nuối tiếc cho người đã qua cái tuổi xuân xanh. Những người dân trẻ trong mẩu truyện ấy, thay mặt đại diện cho thế hệ trí thức và tuổi teen thời đại mới, vậy mà lại những biến động trong cuộc sống đã chiếm mất đi rộng nửa phần fan trong họ, chúng ta chỉ sống như những sản phẩm chơi, cứ hàng ngày đều đề xuất lên dây cót và lặp lại những tiến trình tẻ nhạt.
Có cha hình tượng khiến cho tôi ám ảnh suốt từ cơ hội giở trang sách đầu tiên. Đó chính là:Rượu, dục tình và cái Chết. Tôi thiệt sự cảm thấy may mắn vì bản thân không gọi quyển sách này khi còn cấp ba, vày khi ấy, máy nhất, về tính chất chất, đây hoàn toàn có thể là những tiêu chí để quyển tiểu thuyết này được dán nhãn R, cùng thứ hai, về tinh thần, chẳng buộc phải nói, phần nhiều điều trên rất nhiều quá với bất kể người vn nào dưới 18 tuổi.
Những các loại whisky, cocktail hay vodka, rượu sake được lặp đi lặp lại không xong trong tác phẩm, và chính nhân vật bao gồm của chúng ta – Watanabe là người trải nghiệm chúng. Cậu ấy uống rượu như một sản phẩm công nghệ nước giải khát thông thường. Không chỉ là Watanabe, đồng đội cậu, người thân cậu với cả một thôn hội Nhật bản ngập tràn trong hóa học men say độc hại ấy. Tương tự như cách mà người việt Nam họ đang dành sự ưu tiên cho trà sữa vậy đó.
Họ uống rượu vào ban ngày, vào bữa trưa và‘‘Lùa phần đông thứ vào bởi bia” nghỉ ngơi bữa tối. Nhưng cách họ trải nghiệm thứ men say ấy thật dễ chịu và thoải mái biết chừng nào, bọn họ cảm thấy thoải mái và dễ chịu và bên cạnh đó được thư giãn mình mọi lúc như thế. Xét về mặt tinh thần, tất cả phần nào xuất sắc đấy nhỉ, nhưng lại kì thực bọn họ là những người dân ‘‘bất toàn’‘ theo phong cách mà Reiko đã có lần nói với Watanabe:
""Tất cả họ (tôi mong muốn nói là tất cả họ ấy, cả bình thường lẫn không bình thường) phần đông là phần đa con tín đồ bất toàn trong một thế giới bất toàn. Bọn họ không sống với sự đúng đắn cơ khí của một chương mục ngân hàng hoặc bằng cách đo đắn những đường đường nét và góc cạnh của họ với thước dây với máy ngắm."" (Reiko – Rừng na Uy)
Nhưng gồm lẽ, nếu không tồn tại rượu, họ sẽ không còn là họ và chúng ta chẳng thể nào có một mẩu chuyện hay để liên tiếp mong đợi đoạn kế tiếp.
Sự hiện lên của tình dục còn nhiều hơn thế nữa thế, những mô tả của Murakami về các cuộc làm tình bên cạnh đó mang đến đến tác phẩm một dung nhan màu mới. Không tồn tại gì là thô thiển xuất xắc dung tục tại chỗ này cả, với tôi, kia là trong những yếu tố cực kỳ đẹp, đẹp mang lại lạ kỳ, đẹp đến độ hoàn toàn có thể nhìn thấy trong ánh mắt họ các nỗi niềm: hạnh phúc, giỏi vọng, cùng lời cầu cứu ko thành tiếng.
Khát khao nhục dục trường đoản cú trong mọi người là điều thoải mái và tự nhiên không kiêng khỏi, và Murakami đã phô diễn sự quyến rũ của bản thân thông qua nó, nhằm từ đó, ông đẩy tâm lý nhân đồ lên đều tầm mới, một đường nét vẽ huênh hoang của chính ông vào trang sách tuy vậy để lại phần đông đường nét hết sức đời… dục tình là khởi nguồn của mọi thảm kịch trong tác phẩm, nhưng cũng là ô cửa giải thoát cho phần lớn kiếp bạn đó, trong loại xã hội đầy phẫn nộ đó.
Tôi như rợn bạn khi đọc đến những đoạn mô tả cảnh làm cho tình, nhưng mà rồi chợt nhận biết cái rất đẹp ẩn chứa bên phía trong những khát khao ấy, là niềm hạnh phúc nhỏ dại nhoi mà những người dân như họ, như bọn họ đáng được nhận.
""Cậu ko thấy là sẽ rất tuyệt giả dụ vứt vứt hết đều thứ và mọi bạn để đến một địa điểm mà mình phân vân một ma làm sao cả ư? thỉnh thoảng mình chỉ thích làm cho như thế. Thực thụ là đôi lúc mình đã muốn, rất muốn làm như thế. Đấy, trả dụ như thoải mái và tự nhiên cậu tốc tớ mang đến một khu vực xa, thật xa, với tớ sẽ cung ứng cho cậu một lũ con khỏe mạnh như trâu, và từ ấy chúng mình đã mãi sinh sống hạnh phúc, cứ câu hỏi lăn lộn dưới sàn nhà.""
(Rừng na Uy)
Và rồi trên vớ cả, quyết liệt nhất so với con người đó chính là cái chết. Với trong vật phẩm này, từng người từng fan chết theo cách của họ mà chẳng nào ngờ tới được. Nhưng đa phần trong số sẽ là tự kết liễu đời mình…
Cái chết hiện diện như phản ảnh sự vô vọng đến tột đỉnh và ước muốn tìm lối giải thoát mang đến riêng mình. Tuy thế mà đau lắm cùng sợ lắm… Cứ mỗi lần giở quý phái trang tiếp theo, tôi lại nơm nớp sợ hãi rằng sẽ sở hữu được ai đó bắt buộc chết, và điều đó thật khó khăn để gật đầu biết chừng nào.
Đã có lúc tôi hét toáng lên: ""Gì vậy, lại chết nữa sao!!!"" trong phòng mình kệ xác những ánh mắt của bạn cùng phòng. Thật ko gì rất có thể sốc rộng chuyện ấy, những người đó chúng ta ra đi quá vội vàng vàng, như bắt buộc theo một lời chỉ thị hay 1 sai khiến cho nào đấy, chớp nhoáng tuân lệnh cơ mà rời bỏ thế gian này.
""Sự bị tiêu diệt tồn tại, không phải như một đối nghịch nhưng là một trong những phần của sự sống. Bằng cách sống cuộc đời của mình, họ đang nuôi dưỡng sự chết""
Tôi đọc loại này nhưng mà không khỏi chạnh lòng. Với xin phép không thảo luận thêm về vấn đề này nữa. Chỉ kết lại mẫu cái chết trong tâm địa tôi bằng những trăn trở của Watanabe:
""Không tất cả chân lý nào có thể làm vơi được nỗi đau đớn khi bọn họ mất một người yêu dấu. Ko một chân lí nào, một lớp lòng trung thực nào, một sức mạnh nào, một tờ lòng từ bỏ ái nào, hoàn toàn có thể làm vơi được nỗi âu sầu ấy. Họ chỉ có thể chịu đựng nỗi đau ấy cho tới tận thuộc và gắng học được một điều gì đó, nhưng bài học kinh nghiệm ấy cũng lại chẳng có ích gì nữa khi họ phải đương đầu với một nỗi khổ cực mới sẽ ùa tới không biết lúc nào""
Phải nói rằng thật như mong muốn khi Thượng đế mang lại tôi đọc Rừng mãng cầu Uy trong số những ngày đơn độc nhất. đầy đủ ngày chỉ lặng lẽ âm thầm làm những vấn đề thường ngày cùng chờ mong mỏi những điều mới mẻ. Đã có lúc tôi thấy mình sao như thể Watanabe đến thế: say đắm đọc sách, nghe nhạc truyền thống và hay ở 1 mình, Watanabe và tôi đều không thích tại một mình, chẳng ai ưa thích ở một mình cả, tuy vậy sự cô đơn tạo ra sự cái đẹp trung ương hồn của từng người, bằng một cách nào đó…
Và một trong những ngày đơn độc ấy, tôi đọc đều trang sách của Murakami vào những buổi sáng sớm tinh sương, khi vừa thức dậy, cuộn quanh tròn trong chăn với nghe nhạc giao tận hưởng trong ngày tiết trời se lạnh, và đọc tiếp một, hai chương trước khi đi ngủ. Tôi ko thể tìm hiểu thêm một cuốn sách nào không giống mà không xẩy ra sao nhãng, tôi cứ nghĩ về mãi về nó, về Rừng na Uy đầy quyễn rũ cùng cô độc.
Quyển sách đã đến tôi những bài xích học rất là lớn về cách nhìn nhận cuộc sống đời thường này, về cách chúng ta yêu thương một ai đó, về phần đông điều ý nghĩa tưởng chừng nhỏ dại bé nhưng lại cả đời ta cứ mãi tìm tìm.
Rừng mãng cầu Uy day dứt và ám ảnh, nhưng lại suy cho cùng, chúng ta vẫn rất có thể cảm cảm nhận vẻ đẹp nhất của nó theo cách riêng nào đó. Hãy đọc và cảm nhận các vẻ đẹp nhất đó nhé.
Và nhớ nhớ là xem bộ phim truyền hình chuyển thể từ tè thuyết kinh điển này. Một bộ phim truyền hình được chính Murakami tin cậy lựa lựa chọn đạo diễn, một đạo diễn tài năng gốc Việt – è Anh Hùng. Bộ phim truyền hình sẽ mở ra cho bạn những hình ảnh chân thực mà bạn dày công tưởng tượng khi đọc sách, nhưng chắc chắn rằng rồi, cảm hứng tưởng tượng ấy thú vui hơn những nhỉ?
Kết lại bởi một đoạn thơ nhưng mà tôi rất thích, như cởi mở thêm niềm hi vọng cho phần nhiều gì quyển sách mang lại, niềm hi vọng vào hạnh phúc và tương lai:
""Hope is the thing with feathers
That perches in the soul
And sings the tune without the words
And never stops at all""
***""Hy vọng là một chú chim
Trú ngụ sinh hoạt trong linh hồn
Hót lên giai điệu không lời
Và không khi nào nghỉ ngơi""
Emily Dickinson
Note: Tôi viết đa số dòng này khi trời sẽ về khuya và bên tai tôi văng vẳng bài bác hát Rừng na Uy của group The Beatles…