Thạch Lamlà một cây bút khá nổi bật của nền văn học nước ta thế kỉ 20. Bàn về người chúng ta Thạch Lam của mình, Nguyễn Tuân từng nói: “sáng tác của Thạch Lam mang lại một cái nào đó nhẹ nhõm, thơm tho cùng mát dịu”. Truyện của ông hay có tình tiết rất đơn giản, nhưng lại hệt như bài thơ trữ tình, giàu lòng thương xót dành cho những thân phận nhỏ tuổi bé, nhất là đối với trẻ con thơ. Giữa những tác phẩm kết tinh cho phong thái sáng tác ấy là truyện ngắn “Hai đứa trẻ”, với rất nhiều câu văn êm đềm và nhịp nhàng – tiêu biểu vượt trội cho lối viết văn kĩ lưỡng nổi bật của ông.
Bạn đang xem: Phân tích 2 đứa trẻ
Tác trả Thạch Lam xuất thân trường đoản cú một mái ấm gia đình có truyền thống lâu đời làm quan thọ đời. Thời thơ ấu, ông từng sinh sống cạnh ga đường tàu làm việc Cẩm Giàng, hải dương một thời hạn ngắn. Bao gồm lẽ, nhờ hầu hết kỉ niệm của mình ở khu vực đây, nhưng mà Thạch Lam đã viết phải tác phẩm “Hai đứa trẻ” – một truyện ngắn xuất sắc phía trong tập “Nắng vào vườn” (1938). Tác phẩm diễn đạt bức tranh cuộc sống phố thị trấn trong một thời gian cắt thời gian rất ngắn, từ bỏ chiều muộn tới đêm tối, qua đó bày tỏ lòng xót yêu đương mênh mông dành riêng cho những kiếp người nhỏ xíu mọn và cơ cực. Ngòi bút giàu lòng chiều chuộng và sưh hiểu rõ sâu xa ấy đã gồm dịp thăng hoa cùng tỏa rạng qua nhân đồ dùng cô bé Liên với đầy đủ nét suy tư nhẹ nhàng mà xúc động.
Truyện mở đầu bằng giờ đồng hồ trống thu không rời rạc, vang xa như hotline bóng buổi tối đến bao trùm, xen vào thân hình hình ảnh cái phố huyện buổi choãi vạng, rực lên với sắc đỏ, tỏa ánh hồng như “hòn than sắp tàn”, khiến cho bóng dáng rặng tre “đen lại và cắt hình rõ ràng trên nền trời”. Làn gió mặc dù được diễn đạt là “nhẹ gửi vào”, tuy vậy lại đem theo đông đảo thanh âm lẫn lộn của ếch nhái cùng muỗi vo ve, gieo vào lòng người những nỗi niềm trống trải. Với bút pháp lấy động tả tĩnh được áp dụng khéo léo, sự im lặng và vắng lặng của cảnh chiều tà trở yêu cầu đầy ám ảnh. Người đọc như lạc vào quả đât hội họa của Thạch Lam chỉ với phần nhiều nét vẽ chấm phá chân thật mà giản dị và đơn giản trên bức ảnh phố huyện. Toàn bộ đều sơn đậm vẻ ảm đạm, khơi lên nỗi ảm đạm dội vào trung tâm hồn ngây thơ của Liên: “chị thấy lòng bi đát man mác trước chiếc giờ xung khắc của ngày tàn”.
Thi thoảng, Thạch Lam cho ta bắt gặp hình ảnh cái chợ trong những trang văn của mình, như cái chợ gắn liền với nhân vật tâm trong Cô sản phẩm xén”; tốt trong nhà cửa “Gió lạnh lẽo đầu mùa”… Theo ý niệm của tác giả, chợ là hỉnh hình ảnh khúc xạ của dân cư một vùng. Trong truyện ngắn này, chợ “họp thân phố”, một ngày phiên chợ tuy nhiên “đã vãn tự lâu”, thưa thớt bóng người mua sắm “đứng thì thầm với nhau ít câu nữa”. Phần nhiều gì còn lại chỉ là “rác rưởi, vỏ bưởi, vỏ thị, lá nhãn cùng lá mía”, với một mùi “âm độ ẩm bốc lên”. Tất cả hòa với hơi nóng bức, ngột ngạt của ban ngày và mùi cát bụi, làm cho mùi vị riêng rẽ của quê nhà khó nghèo, đầy tương khắc khoải trong tâm địa hai đứa trẻ.
Sống giữa cảnh quan một vùng phố huyện ai oán là hồ hết kiếp tín đồ mỏn mỏi và lay lắt, hiện hữu qua ngòi cây bút tự sự chân thật của Thạch Lam. Những gì loáng qua đầu tiên về cư dân nơi đây là “một vài ba người bán sản phẩm về muộn”, mà lại cũng đủ để làm bật lên vẻ tung tác của góc chợ nghèo. Mấy đứa trẻ con ven chợ “nhặt nhạnh thanh nứa, thanh tre hay bất kể cái gì đó hoàn toàn có thể dùng được” còn còn sót lại trên khía cạnh đất, dáng vóc lom khom của chúng chính là sự bội phản chiếu của tuổi thơ mau chóng bị gánh nặng cơm trắng áo gạo tiền trĩu lên vai. Khi trời đã “nhá nhem tối”, bà bầu con nhà chị Tí bắt đầu dọn hàng nước ra, mặc dù cho việc bán nước “sớm với muộn mà lại có nhằm nhè gì”. Ban ngày, mối cung cấp sống của chị vốn ít ỏi, được kiếm ra từ các việc “mò cua bắt tép” – một công việc gợi ra thân phận bé bé dại và khốn cùng vô cùng. Bà nỗ lực Thi “hơi điên” ngửa cổ uống một khá cạn sạch sẽ một cun cút rượu như để bõ hờn bõ tức, với bước chân lảo đảo vào bóng buổi tối và tiếng cười khanh khách đầy ám ảnh. Bà nạm chỉ “hơi điên”, nghĩa là cũng đều có những thời gian bà tỉnh ra, nhưng rồi vẫn không thoát khỏi trạng thái u mê, lầm lẫn, không ra khỏi được bi kịch luẩn luẩn quẩn của đời mình. Bên cạnh đó còn bao hàm nhân vật xuất hiện gián tiếp qua lời nói của người sáng tác và lời thoại của An. Đó là nuốm Lực download hai bánh xà phòng, còn cụ bỏ ra chỉ mua bao gồm nửa bánh; sẽ là bà lão móm sẽ già đến chiếc tuổi như gần đất xa trời rồi mà lại vẫn lo mưu sinh bằng câu hỏi nhà Liên thuê một ít gian hàng nhỏ bé xíu và xập xệ. Nhịp sống của con người phố huyện chợt gợi tới các câu thơ trong bài “Quẩn quanh” của phòng thơ ảo não – Huy Cận:
“Quanh luẩn quẩn mãi cũng vài ba dáng điệu
Tới xuất xắc lui cũng chừng ấy phương diện người.”
Chiều tàn, hoàng hôn buông xuống, trong lòng nhì đứa trẻ, đặc biệt là người chị nhiều cảm như Liên, trào lên đều dòng cảm xúc không tên, toàn bộ được ký thác tinh tế dưới ngòi cây viết Thạch Lam. Toàn bộ khung cảnh như thu vào tầm khoảng mắt của Liên, “cái bi tráng của giờ chiều quê thấm thía vào trung khu hồn ngây thơ của chị”. Nỗi bi thương vu vơ, man mác khó khăn tả của Liên vô tình gợi cho người đọc nhận ra sự chạm chán gỡ, đồng điệu với nỗi buồn vu vơ của một số trong những nhà thơ mới, như Xuân Diệu thực tâm thổ lộ:
“Hôm nay trời vơi lên cao
Tôi buồn không hiểu biết nhiều vì sao tôi buồn”.
Trái tim Liên rung lên nhịp đập xót xa lúc thấy bè đảng trẻ công ty nghèo kiếm sống, nhưng chính chị cũng chẳng có tiền cho chúng nó. Liên chìm trong những suy tứ về cuộc sống xung quanh, đến hơn cả quên mất bài toán dọn siêu thị cho mẹ. Chị luôn tự hào, hãnh diện vì bạn dạng thân là một thiếu nữ lớn đảm đang, chút niềm vui nhỏ khe khẽ len lỏi trong thâm tâm hồn chị; song Liên vẫn ko tránh khỏi cảm xúc run sợ hãi khi tận mắt chứng kiến số phận của bà vắt Thi. Hồ hết tiếng lòng ấy của Liên đã làm nên tình fan bàng bội nghĩa khắp thiên truyện.
khi trời đã tối ngày tối, phố huyện new thực giống như một vũng tù đọng. Đó là “một tối mùa hạ êm như nhung” ở đồng bằng Bắc Bộ, bóng buổi tối ngập dần dần đầy. Bầu trời với những bởi sao lấp lánh lung linh xinh đẹp, nhưng lại cao xa quá, làm mỏi trung tâm trí của hai đứa trẻ, khiến cái chú ý của chúng chúi về phía phương diện đất. Từ cơ hội nào, bóng về tối đã trở thành một phần đời của dân cư phố thị xã với gần như kiếp người khác nhau. Bác phở siêu chỉ được miêu tả qua cái bóng minh mông ngả xuống đất, mang mùi phở thơm phức mang đến làm Liên ngậm ngùi nhớ về Hà Nội. Bà mẹ con chị Tí vẫn ngồi đó, không bán tốt hàng; còn mái ấm gia đình bác xẩm thì ngồi trên manh chiếu rách rưới với dòng thau sắt rỗng không, vang lên tiếng bầy bầu não nùng. Qua đó, tồn tại trước mắt tín đồ đọc là một trong vòng đời khép kín, bế tắc: từ số trời bé nhỏ tuổi như các đứa trẻ con nhà nghèo cho đến hồi kết của cuộc sống như bà nuốm Thi tốt bà lão móm. Dẫu vậy, biết từng nào kiếp người, họ không hề tắt hết hi vọng, nhưng vẫn “mong đợi một chiếc gì tươi sáng cho cuộc sống nghèo khổ” vào sự mơ hồ. Qua đó, ta bắt gặp niềm cảm thương sâu sắc và sự trân trọng của Thạch Lam dành riêng cho những mong muốn ước nhỏ tuổi nhoi, hy vọng manh của họ.
Đối cùng với Liên với An, đợi tàu đang trở thành một nếp sống, một yêu cầu tinh thần, một mong mỏi mỏi sau suốt một ngày buồn tẻ, với toàn bộ sự náo nức của một trung tâm hồn con trẻ thơ. Chúng mặc dù rằng già dặn trong cân nhắc thì vẫn chỉ là hai mầm cây new nhú trên mảnh đất cằn cỗi, hà khắc của không gian nơi phố huyện, vẫn ước mong nguồn sống đích thực. Công ty văn đã tưới mát mang đến hai cây mầm cây ấy bằng việc trí tuệ sáng tạo ra chi tiết đợi tàu, đã trao khuyến mãi cho hai mẹ chiếc phao ý thức để họ không xẩy ra chìm ngập trong cái “ao đời bởi phẳng”. Một ngày với nhị đứa trẻ con chỉ toàn vẹn khi được tận mắt chứng kiến chuyến tàu đêm đi qua, như một chuyển động cuối thuộc của đêm tối. Cùng với trái tim giàu lòng trắc ẩn, Thạch Lam vẫn phát hiện ra hầu như tâm sự sâu kín hai trung khu hồn trẻ con thơ.
Trước lúc tàu cho với góc phố huyện, bóng dáng con người chìm vào bóng tối rồi trở cần nhạt dần, tiếng nói của họ như rơi tõm vào thời gian đêm hun hút. Phong cảnh u uất với tẻ nhạt ấy đã đem cơn bi hùng ngủ mang lại với hai bà bầu Liên, cùng nhẹ nhàng đưa nhỏ xíu An vào giấc. Dù hai con mắt đã gần như là ríu lại, An vẫn gượng thức và nỗ lực nhắc chị Liên: “Tàu cho chị đánh thức em dậy nhé”. Liên ngồi thức một mình, như lạc lõng giữa không gian; và một lần nữa, trên trang văn viết về quang cảnh tối đen nơi phố huyện, Thạch Lam lại để đầy đủ tia sáng nhỏ nhặt lóe lên. Đó là tia nắng của những ngôi sao 5 cánh lấp ló sau tán bàng, là “vùng ánh sáng nhỏ dại xanh nhấp nháy” của bé đom đóm. “Hoa bàng rụng xuống vai Liên khe khẽ”, như chuyển miền yên ổn tĩnh và thư thái vào chổ chính giữa hồn mơ hồ với bâng khuâng của Liên, khiến thế giới nội vai trung phong của cô bé như hòa thuộc vào không khí và thời gian xung quanh. Âm thanh vang lên của giờ trống cầm cố canh không hề vọng lâu năm ra xa như tiếng trống thu không của giờ chiều nữa, nhưng nó đã mau lẹ bị bóng về tối của đêm khuya nuốt chửng, chỉ “tung lên một tiếng ngắn thô khan”. Hình hình ảnh con fan dần xuất hiện, tuy nhiên vẫn chỉ là những cái bóng dài, lặng ngắt và nhạt nhòa.
Dấu hiệu đoàn tàu đang đến được bác Siêu nghển cổ thông báo: “Đèn ghi đang ra kia rồi”. Còi xe khéo lâu năm ra theo ngọn gió xa xôi, ánh nắng bừng lên tự phía xa. Lập tức, cái nhìn của Liên bị hút về phía của đoàn tàu, trong giây lát, Liên như sực thức giấc và đánh thức em dậy: “Dậy đi An. Tàu mang đến rồi”. Đây là lời nói thôi thúc nhất, gấp gáp duy nhất trong tổng thể thiên truyện, sẽ khiến bé xíu An tỉnh dậy một bí quyết thần kì từ giấc mộng say. Dường như, trong giấc mộng của An luôn luôn chập chờn hình ảnh đoàn tàu, và việc thao thức này đang trở thành một kinh nghiệm của cậu bé. Đoàn tàu như 1 khối sáng rạng rỡ, xé toang cả màn đêm mịt mùng của phố huyện. Hồ hết nguồn ánh nắng lấp lánh, rực lên trong mắt hai đứa trẻ, huy hoàng biết chừng nào, khác hoàn toàn với ánh đỏ của bầu trời phương Tây thời điểm chiều buông, khác với ánh sáng bé bỏng xíu của chú ấy đom đóm bên dưới lá bàng, của các khe sáng sủa từ những cửa hàng hắt ra, giỏi cả ánh lắt lay của ngọn đèn Hoa Kì công ty chị Tí. Âm thanh của tàu dào dạt với sôi động, trái ngược trọn vẹn với tiếng con muỗi kêu vo ve, giờ chõng tre cót két, tuyệt tiếng trống hầu hết đặn điểm vào trời chiều hiu quạnh quẽ. Trên tàu, đông đúc với lố nhố phần nhiều hành khách, bầu không khí sang trọng, ấm áp và ầm ĩ khe khẽ. Nhị chữ “Hà Nội” vang lên thiệt trìu mến. Đoàn tàu không chỉ là mang phần nhiều kí ức yên ả khi hai người mẹ ở Hà Nội, cơ mà còn mang trong mình một thế giới khác đi qua – một nhân loại xa hoa, lộng lẫy, thứ tia nắng rạng ranh của nó khiến cho hai đứa trẻ như được sống trong khoảnh khắc lắng đọng và làm mát mẻ nhất của trung tâm hồn. Hai đứa con trẻ lặng chú ý theo đoàn tàu, cho đến lúc nó vẫn xa khuất phía sau rặng tre rồi, mà hai con mắt chúng vẫn dán vào ánh xanh mờ nhạt của toa sau cùng. Khá nổi bật lên trong ngòi cây viết Thạch Lam làm việc cảnh chuyến tàu đi qua chính là việc đối lập giữa tia nắng và láng tối, giữa cái còn và dòng mất.
Thế nhưng, hóng mãi tàu mới đến, mà lại nó chỉ hiện lên rồi vụt tung biến, như một giấc mơ, một ảo ảnh vội vàng. “Tàu bây giờ không đông, chị nhỉ.” – câu nói của bé xíu An như với chút gì của sự hoảng hốt, thẫn thờ, trộn lẫn nuối tiếc nuối vì nhỏ tàu đã đi mất hút, đang quá tầm tay với với. Không hẳn tàu ko đông, nhưng đó chủ yếu là cảm xúc mất mát, vày mỗi chuyến tàu trải qua đều giống hệt như chuyến tàu sau cùng với hai đứa trẻ, gieo vào lòng chúng xúc cảm hụt hẫng, lo sợ. “Đêm về tối vẫn phủ bọc chung quanh, đêm của đất quê, và ngoài kia, đồng ruộng bao la và lặng lặng.”, Liên cùng An lại về bên với form cảnh solo điệu cùng không màu sắc như hầu như ngày đã qua, chúng càng ý thức rõ về sự nghèo khổ, luẩn quẩn quanh của cuộc sống. Nhị đứa trẻ níu kéo vượt khứ với chới với hiện tại mơ hồ nước và mong muốn manh, nhưng lại đoàn tàu đã cho việc đó thấy một trái đất đáng sinh sống hơn đã vẫy gọi, để ngày mai bọn chúng lại tiếp tục chờ đợi. Hoàn toàn có thể nói, bài toán đợi tàu hàng tối như một trận đánh ngầm của Liên cùng An, để kháng lại cuộc đời vô nghĩa cùng bế tắc.
Chuyến tàu đêm đi qua là thời điểm một ngày của hai chị em khép lại, cũng là chi tiết đóng lại đông đảo trang truyện ngắn giàu chất thơ. Trong gian hàng bé nhỏ xíu, Liên“thấy mình sống giữa bao nhiêu sự xa xôi lừng chừng như mẫu đèn bé của chị Tí chỉ phát sáng một vùng khu đất nhỏ”. Hầu hết “sự xa xôi băn khoăn ấy” níu duy trì trong Liên đầy đủ cảm xúc, làm cho trỗi dậy mong muốn về một tương lai, nhưng nó xa xôi, mơ hồ quá. Điều cụ thể nhất trong tim trí Liên bây giờ chỉ là ngọn đèn ở trong nhà chị Tí – hình hình ảnh đã trở đi quay trở lại hơn năm lần trong cục bộ tác phẩm. Nó là dấu hiệu khi màn đêm đen buông xuống, là ẩn dụ mang đến bao kiếp người bé nhỏ mọn trong góc phố huyện đìu hiu, và trong cả thôn hội việt nam ảm đạm, bần hàn trước CM. Hình ảnh ngọn đèn ấy tuy đối kháng sơ, nhỏ bé nhỏ, tuy vậy lại mang cảm xúc lãng mạn bự trong văn học tập đương thời – sự thức tỉnh của mẫu tôi cá nhân. Liên từ ý thức về số trời của mình, với loại tôi mơ ước sống trọn vẹn, có chân thành và ý nghĩa hơn. đa số người từng quên lãng rằng: vào văn xuôi cũng đều có sự giác tỉnh của dòng tôi cá nhân, nhất là với đa số cây bút xuất sắc đẹp như Thạch Lam xuất xắc đầy đậm chất cá tính như Nguyễn Tuân. Ngọn đèn nhỏ tuổi nhoi công ty chị Tí được Thạch Lam thắp lên trong lòng hồn nhì đứa trẻ cùng bao cố gắng hệ chúng ta đọc, nhằm rồi lưu giữ nó qua năm tháng cuộc đời, không lúc nào để nó leo lét tốt vụt tắt. Ông vẫn lay tỉnh con người phải ghi nhận đối diện với trả cảnh, để mong ước và khát khao. Đó chính là chất thơ bằng lặng, êm nhẹ, thấm thía, đầy rung rượu cồn của tác phẩm.
Thạch lam gồm quan điểm nghệ thuật và thẩm mỹ tiến bộ, lành mạnh; đối với ông, văn chương “là một sản phẩm khí giới thanh cao với đắc lực mà chúng ta có, để vừa tố giác và thay đổi một cái trái đất giả dối với tàn ác, làm cho lòng tín đồ thêm trong sạch và đa dạng mẫu mã hơn”. Cái mạnh của Thạch Lam đó là lòng nhân ái, vẻ đẹp vai trung phong hồn tiệm xuyến trong đa số tác phẩm. Truyện ngắn của ông có sức cảm hóa, khiến ta thêm nâng niu những gì xuất sắc đẹp trong những con người.
bởi ngòi cây viết tài hoa nhưng mà tinh tế, mộc mạc mà lại giản dị, bằng cái quan sát trìu mến, yêu thương, Thạch Lam đã hình thành bức tranh chân thực đầy cảm xúc về nhịp sống 1-1 điệu, triền mien, nghèo đói nơi phố huyện. Dù thành lập cách đây các năm, nhưng khi phát âm lại các trang truyện của “Hai đứa trẻ”, ta vẫn cảm thấy được đầy đủ “cái dự vị và nhã thú của một tác phẩm có cốt phương pháp và phẩm chất văn học” (Nguyễn Tuân).
Hai đứa trẻ con - Thạch Lam bao hàm tóm tắt câu chữ chính, lập dàn ý phân tích, tía cục, quý hiếm nội dung, giá bán trị thẩm mỹ và nghệ thuật cùng thực trạng sáng tác, thành lập và hoạt động của thành tích và đái sử, quan điểm cùng sự nghiệp sáng tác phong cách nghệ thuật giúp những em học xuất sắc môn văn 11
I. Tác giả
1. Tiểu sử
- Thạch Lam (1910 – 1942) có mặt và tiếp thu kiến thức tại thành phố hà nội nhưng thuở nhỏ sống ở phố huyện Cẩm Giàng - Hải Dương.
- sau khoản thời gian đỗ Tú tài, ông thôi học về làm báo với anh và dấn mình vào Tự lực văn đoàn.
- Là bạn thông minh, trầm tĩnh, điềm đạm, đôn hậu và cực kỳ tinh tế.
Xem thêm: Mùa xuân chín phân tích - phân tích bài mùa xuân chín của hàn mặc tử
2. Sự nghiệp văn học
a. Quan đặc điểm tác
Theo Thạch Lam văn chương là 1 trong thứ khí giới thanh cao và đắc lực, nó tác động sâu sắc đến bốn tưởng, tình cảm của bé người. Ông quan niệm: “Đối với tôi văn chương không phải là một trong những cách đem đến cho người đọc sự thoát ly hay sự quên, ngược lại văn chương là một trong thứ vũ khí thanh cao cùng đắc lực mà chúng ta có, để vừa cáo giác và chuyển đổi một cái thế giới giả dối cùng tàn ác, tạo nên lòng tín đồ được thêm trong sạch và đa dạng hơn".
b. Tác phẩm chính
- Ông nhằm lại những tác phẩm vượt trội như: Gió đầu mùa (1937), Nắng trong vườn cửa (1938), Sợi tóc (1942), Ngày mới (1939), Theo dòng (1941), Hà Nội băm sáu phố phường (1943), ...
c. Phong thái nghệ thuật
- biến đổi thường phía vào cuộc sống cơ cực của những người dân thành phố nghèo với vẻ đẹp yêu cầu thơ của cuộc sống đời thường thường nhật.
- diễn biến đơn giản thuộc hoặc không có cốt truyện.
- Thạch Lam đi sâu vào nhân loại nội vai trung phong nhân vật.
- bao gồm sự hòa quyện tuyệt vời giữa hai yếu tố hiện thực và lãng mạn, từ bỏ sự cùng trữ tình.
Sơ đồ tư duy - tác giả Thạch Lam
II. Tác phẩm
1. Cầm tắt
Truyện xoay quanh nhì đứa trẻ em Liên với An. Chúng đã từng có lần có một cuộc sống đầy đầy đủ vui vẻ ở Hà Nội. Do mái ấm gia đình sa sút, nhị đứa trẻ yêu cầu về sống khu vực phố huyện - một cuộc sống nghèo khổ, đơn điệu. Trong một trong những buổi chiều tà, thấy được những đứa con trẻ đi nhặt nhạnh đồ gia dụng thừa, Liên cảm thấy lòng man mác buồn. Xung quanh bà bầu Liên là cuộc sống thường ngày tàn lụi của chị ấy Tí, chưng Siêu, bác bỏ Sẩm.... Thế nhưng chừng ấy tín đồ sống trong bóng về tối vẫn hy vọng cái nào đó tươi sáng sủa hơn. Mong ước ấy được biểu lộ qua câu hỏi chờ chuyến tàu tối chạy qua phố huyện. Chuyến tàu đêm từ hà nội thủ đô về, ầm ầm lăn bánh qua phố thị trấn rồi qua đời dạng, im tiếng trong trời tối sâu thẳm. Thời gian đó người mua sắm ở phố huyện mới dọn sản phẩm sau một tối ế hàng để trở về nhà. Còn nhị đứa trẻ dần dần chìm vào giấc mộng yên tĩnh.
2. Mày mò chung
a. Nguồn gốc xuất xứ và hoàn cảnh sáng tác
- Tác phẩm chắc rằng được gợi lên từ những mẩu chuyện cảnh đời khu vực phố huyện Cẩm Giàng, hải dương quê ngoại công ty văn với gần như kỉ niệm tuổi thơ.
- thắng lợi in trong tập Nắng vào vườn.
b. Tía cục
- Phần 1(từ đầu cho "cười khanh khách"): cảnh phố huyện thời điểm chiều xuống
- Phần 2 (tiếp đến "cảm giác mơ hồ không hiểu biết nhiều nổi"): cảnh phố thị trấn về đêm
- Phần 3 (còn lại): cảnh chuyền tàu đêm trải qua phố huyện.
3. Mày mò chi tiết
a. Bức tranh phố huyện tối tăm quẩn xung quanh và tâm trạng của Liên
* Cảnh ngày tàn
- Âm thanh: tiếng trống thu không nhỏ dần từ xa vọng lại, giờ đồng hồ ếch nhái kêu ran xung quanh đồng, tiếng muỗi vo ve.
- màu sắc sắc:
+ “chân trời phương tây đỏ rực như lửa cháy và phần đa áng mây ánh hồng như hòn than sắp tàn”
+ “màu đen của hàng tre làng giảm hình rõ rệt trên nền trời”
→ Âm thanh và color gợi nỗi ảm đạm thấm thía, cảm hứng tàn lụi
- không khí hẹp như bị ngăn lại
- Từng bước đi thời gian chầm chậm bước vào chiều rồi tối
→ Qua ngòi bút của Thạch Lam buổi chiều như buồn hơn, ngày tàn đến nhanh hơn, phố huyện trưng bày vẻ tiêu điều xác xơ, mòn mỏi
- trọng điểm trạng của Liên
trung ương hồn cô nhỏ xíu nhạy cảm, tinh tế, xao xuyến một nỗi bi hùng man mác: “Liên không hiểu biết nhiều sao, dẫu vậy chị thấy lòng bi đát man mác trước mẫu giờ tương khắc của ngày tàn”
* Cảnh chợ tàn
- Hình ảnh chợ huyện thời điểm vãn: “trên nền chợ đầy rác rưởi rưởi, vỏ bưởi, vỏ thị, lá nhãn cùng lá mía”
- những đứa trẻ nghèo nhặt rác, bọn chúng nhặt nhạnh thanh nứa, thanh tre hay bất kể cái gì hoàn toàn có thể dùng được.....
- trọng tâm trạng Liên: đụng lòng yêu quý cảm
* đều con người nơi phố huyện
- bà mẹ con chị Tí:
+ Ngày ngày dò cua bắt ốc, đêm cho lại lầm lũi dọn mặt hàng nước
+ quý khách hàng toàn là đa số người mặt dưới xã hội
+ Dẫu chả kiếm được bao nhiêu nhưng mà đêm nào bà bầu con chị Tí cũng dọn hàng
→ bà mẹ con chị đang nạm cự vào sự sống
- bà bầu Liên với của sản phẩm tạp hóa sơ sài.... Chẳng đáng là bao
- Bà thế Thi là nhân vật nổi bật cho định mệnh tàn tạ trong dòng đêm đen của làng mạc hội ấy
→ cốt truyện tâm trạng Liên biểu đạt một trung tâm hồn sắc sảo nhạy cảm và thấu hiểu với phần đông con tín đồ không tương lai, không hạnh phúc
b. Trung ương trạng của Liên trong đêm tối và trước rất nhiều ngọn đèn
* Cảnh phố huyện về đêm
- khung cảnh
+ trơn tối bao la phủ trùm tất cả, cả phố huyện ngập trong bóng tối
+ Ánh sáng nhỏ tuổi bé yếu ớt chỉ là quầng, là khe, là vệt, là chấm và sau cuối chỉ là hột sáng sủa thưa thớt
→ bao gồm sự trái lập giữa ánh sáng và trơn tối, hình hình ảnh ngọn đèn leo lét chỗ quán sản phẩm chị Tí là hình tượng cho kiếp sống nhỏ dại nhoi lay lắt, mù tối của những người cùng khổ trong biển cả đêm mênh mông của cuộc đời. Ngọn đèn ấy mặc dù yếu ớt nhưng vẫn luôn là niềm lạc quan sống của rất nhiều kiếp người bé dại bé vô danh, vô nghĩa không tương lai, hạnh phúc trong làng hội cũ
- ở của nhỏ người
+ các nhà đóng cửa im lìm
+ Gánh phở của bác Siêu so với chị em con chị Tí có phần khấm tương đối hơn nhưng lại đứng trước nguy cơ đáng sợ hãi hơn: thất nghiệp. Bởi ở vùng quê này thứ xoàn của bác bỏ Siêu là 1 thứ vàng xa xỉ.
+ Vợ ck bác Sẩm sinh sống trong cảnh màn trời chiếu đất, trông chờ vào của ba thí ở nơi đây => sự đợi mong trong vô vọng.
+ người mẹ con chị Tí: sản phẩm nước đơn sơ
+ bà bầu Liên: cửa hàng nhỏ
→ Nghèo khổ, nhàm chán, tẻ nhạt, vô vị
* chổ chính giữa trạng của Liên
- Đêm về tối với Liên quen thuộc lắm, bọn chúng chẳng xứng đáng sợ
- Rồi Liên tưởng nhớ về quá khứ tươi vui ở Hà Nội, nơi bao gồm một vùng sáng rực và đậy lánh
- Như mọi bạn dân trong phố thị trấn Liên luôn mong đợi một cái nào đó mới mẻ, tươi vui sẽ mang lại xua tung đi tối đen u ám lụi tàn sinh hoạt phố huyện
→ bằng trái tim đôn hậu, nữ tính Thạch Lam sẽ phát hiện ra mọi rung hễ sâu xa, các khao khát thầm kín đáo trong cuộc sống những con fan tưởng như trọn vẹn an phận ấy
c. Trung khu trạng đón chờ tàu
* trọng điểm trạng đợi đợi
- An dù buồn ngủ ríu cả mắt tuy thế vẫn dặn chị tàu cho nhớ thức tỉnh em
- Còn Liên ngồi yên ổn không hễ đậy ngắm nhìn sao trời....
* trọng tâm trạng đón tàu
- quan sát thấy ánh đèn sáng ghi từ bỏ xa nghe tiếng xe vọng lại Liên đã vội vã call em dậy
- Rồi tàu đến Liên dắt em vùng dậy để chú ý đoàn xe pháo vụt qua
* trọng điểm trạng khi tàu đi qua
- Ngẩn ngơ, nuối tiếc
- An do dự nghĩ ngợi: “Tàu bây giờ không đông chị nhỉ?” Còn Liên yên theo mơ tưởng
* Ý nghĩa của vấn đề đợi tàu
- Đợi tàu là nếp sinh sống nhu cầu không thể không có của chị em Liên
- Đợi tàu sẽ được cháy lên khao khát đổi đời
- Qua bài toán đợi tàu Thạch Lam biểu hiện thái độ vừa yêu thương xót xa trước cuộc sống đời thường lay lắt thất vọng của đông đảo kiếp người nhỏ dại bé nhất là rất nhiều đứa trẻ con vừa thương cảm trân trọng ước mong vươn ra ánh sáng, khát vọng thay đổi đời ở phần lớn con tín đồ ấy.
d. Quý giá nội dung
Thạch Lam đã biểu đạt một biện pháp nhẹ nhàng nhưng thấm thía niềm xót thương với hầu hết sống cùng cực quẩn quanh, tối tăm ở phố huyện nghèo rất nhiều ngày trước cách mạng. Đồng thời ông cũng biểu thị sự trân trọng cầu vọng đổi đời mơ hồ nước trong họ.
e. Giá trị nghệ thuật
- diễn biến đơn giản như không có truyện
- diễn đạt nội chổ chính giữa chân thực, tinh tế
- gia công bằng chất liệu hiện thực hòa quyện cùng lãng mạn, nhân tố tự sự đan download với trữ tình tạo nên nét đặc sắc khó lẫn mang đến tác phẩm