Đề tài về "mẹ và con" là chủ đề vĩnh hằng mà lại biết bao thi sĩ trên trái đất này đều có những thể nghiệm của mình qua từng vần thơ


Bài mẫu 1

Đề tài về "mẹ cùng con" là vấn đề vĩnh hằng nhưng biết bao thi sĩ trên trái khu đất này đều có những thể nghiệm của bản thân mình qua mỗi vần thơ. Nguyễn Khoa Điềm đã tìm kiếm được tử thơ bắt đầu lạ, độc đáo, sản xuất được tác dụng thẩm mỹ nghệ thuật cho những người đọc. 

Mở đầu bài xích thơ là lời kể đơn giản về một bài toán làm bình thường của bạn trồng cây, ao ước cho chúng chóng ra qua kết trái. Mảnh vườn của mẹ cứ vần xoay theo năm tháng mùa màng cho số đông trái ngọt thơm "như mặt trời, lúc như khía cạnh trăng", và ý thức ấy của chị em như một chân lý đã được kiểm chứng: "Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng". Cuộc sống lam số đông của biết bao mẹ nông xóm luôn gắn sát với miếng vườn nhỏ bé, và phần đông trái ngọt đầu mùa, mẹ luôn dành riêng cho những đứa con đi xa. Nguyễn Khoa Điềm đã nâng ý thơ lên một tầm cao hơn, chuyển quý phái chuyện “trồng người” bằng cách nói hóm hỉnh, mới lạ gây được ấn tượng:

Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên

Còn những bí và bầu thì lớn xuống

Chúng với dáng giọt mồ hôi mặn

 Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi

Có thể nói đây là những câu thơ tài hoa duy nhất trong bài, xung khắc sâu sự quyết tử thầm lặng của mẹ, với lịng biết ơn vơ bờ của fan con về cơng dưỡng dục sinh thành của bà bầu hiền. Cây trả công cho tất cả những người bằng những mùa quả, và người trồng cây cứ hy vọng mùa sau xuất sắc hơn mùa trước, hy vọng cho cây trĩu cành không đúng trái. Còn loại "vườn người" của mẹ, ngồi chín mon mười ngày mang thai khổ đau, chị em mong từng giờ đứa con của bản thân mình tập nói, tập đi những bước đi thứ nhất trong đời. Tâm trạng của mẹ cứ phải chăng thỏm, lo âu, buồn vui theo mẫu chảy của thời gian cho tới lúc "thất thập kim cổ hy".

Bạn đang xem: Mẹ và quả phân tích

Và chúng tôi, một thứ quả trên đời

 Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái

Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi

Mình vẫn còn một thứ quả non xanh

Câu thơ không chỉ là là ẩn ý biết ơn mà lại còn là việc ân hận như một máy "tự kiểm" về sự chậm rãi thành đạt của đứa con chưa có tác dụng thoả được thú vui của mẹ. Niềm hạnh phúc biết bao cho những người mẹ có những người dân con rất đẹp như trái chín "mặt trời, phương diện trăng". Và người mẹ sẽ bi lụy xiết bao nếu nên mang xuyến tuyền đài khi thấy mọi đứa con giống như các trái sâu, trái thối trước sự băng hoại về đạo đức trong một phần tử thanh thiếu hụt niên hiện tại nay. Bài bác thơ có vẻ rất đẹp chân tình đơn giản và giản dị như lịng người mẹ qua biện pháp cảm new mẻ ở trong phòng thơ, tránh được lối nói mong lệ của biết bao câu ca dao với những bài thơ viết về chủ đề vĩnh cửu này.


Bài mẫu 2

Bài thơ là một hiện minh thuyết phục về luật nhân quả trong cuộc sống nhỏ người. Hình tượng mẹ và quả xuyên suốt toàn bài thơ làm sáng rõ thêm cho luật nhân quả đã tác động mạnh mẽ đến tư tưởng, tình cảm, tâm hồn mỗi chúng ta.

Những mùa quả mẹ tôi hái được

Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng

Hai câu thơ mở đầu là một sự khẳng định, định hướng tính biện chứng về luật nhân quả. Dẫu tay của ai khác có thể khỏe, chắc rộng tay mẹ tuy vậy phẩm chất của mẹ là tự lực cánh sinh. Là người từng trải mẹ không thiếu ghê nghiệm về sự trả giá đó. Mẹ chỉ thu hoạch được, hái được những mùa quả từ tay mẹ vun trồng mà thôi. Những mùa quả với mẹ cần thiết biết bao, không thể thiếu nó được. Và nữa, những mùa quả không phải lúc nào cũng có, thậm chí có lúc “thất bát” trắng tay nhưng lại thường là tuần tự theo một chu kỳ nhất định, lặn rồi lại mọc – như mặt trời lúc như mặt trăng. Do đó theo mẹ ko thể “Đại Lãn chờ sung” mà được, phải có thời gian vun trồng, chăm sóc và chờ đợi. Sự “vun trồng” của mẹ phụ thuộc vào song bàn tay mẹ, vun trồng chu đáo kỹ lưỡng ắt sẽ được quả tốt.

Thời gian chăm sóc – chờ đợi là thời gian quả lặn. Còn khi thu hoạch chính là thời gian quả mọc. Hai từ “lặn” và “mọc” thật ấn tượng. Đây là một ẩn dụ đầy tính sáng tạo của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm lúc nói về luật nhân quả trong chu kì trồng trọt của nhà nông.

Chúng với dáng giọt mồ hôi mặn

Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi

Các câu thơ đọc lên nghe thật ấm áp, dân giã, tưởng như ko có gì dân giã hơn, bởi đó là lời nạp năng lượng tiếng nói hàng ngày gắn bó thân thiết của nhà nông. Nguyễn Khoa Điềm đã chọn quả bí, quả bầu với đặc trưng của nó là “lớn xuống”, hình dáng lại “mang dáng giọt mồ hôi mặn” nhằm diễn tả nỗi khổ học, vất vả của mẹ. Biết bao giọt mồ hôi mặn của mẹ đã nhỏ xuống âm thầm, lặng lẽ để “kết nên” những quả bí, quả bầu.

Điều thiết thực là, chính những quả bí, quả bầu này lại là nguồn sống nuôi dưỡng mang lại “lũ chúng tôi” lớn lên. Hẳn là mẹ rất vui và tin tưởng vào sự “vun trồng” của mình sẽ được đền bù xứng đáng. Ko có người mẹ nào nuôi bé mà kể công lao.

Và chúng tôi, một thứ quả trên đời

 Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái

Tứ của bài thơ chính là ở nhị câu này. Đời của mẹ đã bao lần hái được quả tuy thế điều để mẹ toại nguyện rộng cả là muốn muốn các con trở thành một thứ “quả lành có ích” đến đời vì mẹ đã “thất thập cổ lai hy” rồi. Đọc tiếp hai câu cuối của bài thơ mới thấy chữ hiếu của đứa nhỏ đặt ra vượt hẳn trên suy nghĩ bình thường của mẹ, của nhân gian:

Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi

 Mình vẫn còn một thứ quả non xanh

Thật là tài tinh. Nguyễn Khoa Điềm nghĩ được như vậy quả là đại hiếu đối với mẹ. Đằng sau nỗi day dứt thường niên đó là một tấm lòng “cho tròn chữ hiếu mới là đạo con” của nhà thơ. Rằng, bất cứ ai đọc Mẹ và quả, hẳn đều cảm ơn mẹ – chính mẹ đã có công sinh thành, dưỡng dục phải một người con tuyệt vời là tác giả của bài thơ.

Theo dõi báo trên
*

Ảnh minh họa ITN.

Xem thêm: Mẫu Thư Mời Tham Gia Sự Kiện, Cách Viết Email Thư Mời Tham Gia Sự Kiện Hấp Dẫn

Tấm lòng biết ơn trân trọng giành riêng cho mẹ

Từ sân vườn cây của mẹ, Nguyễn Khoa Điềm bắt nhịp thoải mái và tự nhiên sang khu vườn cuộc sống với gần như nhận xét so sánh hóm hỉnh mà thâm trầm.

“Lũ công ty chúng tôi từ tay mẹ lớn lên

Còn những túng thiếu và bầu thì to xuống

Chúng với dáng rất nhiều giọt các giọt mồ hôi mặn

Rỏ xuống lòng âm thầm lặng mẹ tôi”

Nhờ bàn tay quan tâm chu đáo với tấm lòng yêu thương thương, quý thích của mẹ dành riêng cho cây, mang đến con, nên toàn bộ đều phát triển tốt đẹp. Rất nhiều đứa con cao lớn dần lên cả về thể hóa học lẫn đời sống trung ương hồn; còn bí, bầu thì mập xuống nhiều năm to ra. Toàn bộ đều là sự việc kết tinh bao nhọc nhằn lao khổ của mẹ. Tác giả đã có một liên tưởng thú vị với theo tấm lòng biết ơn trân trọng giành riêng cho mẹ khi hình dung bí, thai “chúng sở hữu dáng gần như giọt mồ hôi mặn”.

Tác đưa đã vô cùng tài tình khi tưởng tượng những giọt những giọt mồ hôi nhọc nhằn của chị em trong việc trồng cây, trồng tín đồ nó dường như không rơi xuống đất, mà “rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi”. Nhà thơ đã thấu hiểu sâu sắc những giọt lòng nhức đáu vì con, thương bé của mẹ được lặn sâu vào bên trong cõi lòng nhân hậu, hy sinh.

Mẹ ko than phiền cuộc sống khó khăn, nén tiếng thở lâu năm vất vả, lau vội phần nhiều giọt mồ hôi nhọc nhằn, chỉ với mong muốn cho các con được hưởng cuộc sống an nhiên hạnh phúc. Mẹ cao thâm biết bao! nói cách khác đây là phần lớn câu thơ tài hoa nhất trong bài, tương khắc sâu sự quyết tử thầm im của mẹ, cùng lòng hàm ân vô bờ của tín đồ con về công dưỡng dục sinh thành của người mẹ hiền.


Từ chuyện của thai của bí, của không ít loài cây xanh mạch thơ chuyển sang chuyện của fan con. Nhân vật dụng trữ tình coi mình như một loại quả. Vật dụng quả ấy khủng lên nhờ tình yêu thương thương, siêng sóc, chở bít của mẹ, chở đậy cả một đời người. “Bảy mươi tuổi” chính là cột mốc quan trọng đặc biệt của đời người. Bà mẹ đã đi thừa nửa cuộc đời, vẫn trở đề nghị già yếu. Đây cũng chính là lúc mẹ mong chờ được “hái” nhiều loại quả nhưng mà mình yêu thích nhất. Mẹ mong muốn nhìn thấy những con khôn lớn, trưởng thành.

*

Ảnh minh họa ITN.

“Và chúng tôi, một vật dụng quả trên đời

Bảy mươi tuổi mẹ mong chờ được hái

Tôi hoảng sợ ngày bàn tay chị em mỏi

Mình vẫn còn đó một thứ quả non xanh”

Trên đời này, ai trồng cây nhưng mà không ao ước thu hái mùa quả ngọt. Cây năm nào cũng có thể có quả, mất mùa này còn mong muốn mùa sau. Còn những đứa con là máy quả vô giá nhưng người chị em chăm chút mỏi mòn qua bao năm mon mới hy vọng đến độ chín – mới chín chắn – vững vàng vàng, thành đạt.

Trong góc nhìn quan tâm, bao dung của người mẹ, những người con dù tuổi đã lớn nhưng biết đâu vẫn nông nổi, gàn khờ. Có một lầm lạc, không nên trái là hoàn toàn có thể làm hỏng một đời người; phải mẹ luôn luôn dõi theo con từng bước. Chế Lan Viên cũng đã có lần nghĩ về người mẹ rằng:

“Con cho dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi không còn đời, lòng bà bầu vẫn theo con”

Vậy đó, công ơn của phụ huynh lớn lao vô ngần như vậy, mặc dù con bao gồm lớn khôn đi chăng nữa thì chị em vẫn luôn luôn dõi theo lo lắng cho con, nên những người con hiếu thảo nên biết trách nhiệm trả nghĩa, báo hiếu mang lại đấng sinh thành.


Điều đặc biệt hơn là những người con đừng mãi là sản phẩm công nghệ “quả non xanh” mà nên hiểu niềm hạnh phúc lớn tưởng của phụ huynh là được tận mắt chứng kiến sự thành đạt của các con. Trách nhiệm của rất nhiều người nhỏ là cần tu dưỡng, học tập tập, tập luyện để biến hóa nhân cách tất cả đạo đức, tất cả văn hóa, có công việc và nghề nghiệp vững chắc, để người mẹ yên lòng khi bàn tay đang “mỏi”. Đó là việc báo hiếu ý nghĩa nhất.

Nhà thơ đã sử dụng phép nói giảm, nói tránh “ngày bàn tay mẹ mỏi” mà “mình vẫn còn đấy một sản phẩm công nghệ quả non xanh” tạo cho ý thơ nghe dường như nhẹ; nhưng thực chất nó hàm đựng sự xót xa, rẻ thỏm… bao gồm sức nặng trĩu lay thức toàn bộ chúng ta. Cả cuộc đời, cả thanh xuân mẹ dành riêng trọn đến gia đình, đến con, dường như tay bà bầu chưa khi nào biết “mỏi”, nhưng mang lại một ngày thời hạn phủ white tóc mẹ, quy lý lẽ của sinh sản hóa call tên mẹ, bàn tay chị em thực sự sẽ mỏi rồi…

Lúc ấy, niềm hạnh phúc biết bao cho người mẹ có những người con đẹp mắt như trái chín “mặt trời, mặt trăng”. Và người mẹ sẽ bi tráng xiết bao nếu đề nghị mang xuống tuyền đài khi thấy mọi đứa con tựa như những trái sâu, trái thối trước sự băng hoại về đạo đức. Vậy yêu cầu những người con trên cõi đời này hãy sống sao cho mẹ lặng lòng thanh thản. Đừng tự đổi mới mình thành máy quả sâu, trái độc làm cho đau lòng mẹ; rồi khi sở hữu lên ngực bản thân bông hồng white lại ân hận hận thì vẫn quá muộn màng!


Bài thơ “Mẹ với quả” ngân lên như lời tỉ tê trung khu sự giản dị, thật tình của Nguyễn Khoa Điềm với mỗi bọn họ về người bà bầu yêu kính của thi sĩ. Tuy nhiên dư âm của nó đã tạo thành những nhỏ sóng lan tỏa vĩnh viễn trong ngôi trường tình cảm, vào ý thức của doanh nghiệp đọc, từ đó mà mỗi họ lại nghĩ mang đến người bà bầu thân yêu của bản thân trong mùa quả cuộc đời của mẹ, chúng ta thật sự suy ngẫm nên biết sống sao cho đúng nghĩa một bé người đậc ân hiếu thảo. Trang thơ khép lại mà lại dư âm cứ vấn vương, lòng khẽ cầu mong muốn những mùa trái mà bà mẹ ta và tất cả những người bà bầu trên thế giới này hằng ngày dày công siêng bón, mến yêu rồi mỏi mòn chờ đón sẽ là phần đông mùa trái ngọt lành…