(PLO)- nghệ sỹ Dị Thảo, ông xã diễn viên Hoàng Trinh đã tắt thở ở tuổi 58 sau hơn 3 năm võ thuật với căn bệnh ung thư phổi.

Bạn đang xem: Dì thảo


Xác dìm với PLO, ông Huỳnh Anh Tuấn cho biết, nghệ sỹ Dị Thảo chết thật ở tuổi 58 vào sáng ngày hôm nay (13-10), tận nơi riêng ở căn hộ chung cư cao cấp Ngô vớ Tố (TP.HCM) do bạo bệnh.

*
người nghệ sỹ Dị Thảo (1966-2023). Ảnh: bốn liệu

Nghệ sĩ Dị Thảo thương hiệu thật là è cổ Yên Thảo sinh năm 1966 tại TP.HCM. Ông là nam nhi của đạo diễn trằn Văn Sáu (tác giả Dị Tưởng, thân phụ đẻ của công tác kịch "Trong nhà quanh đó phố" của đài HTV).

Là đàn ông của một đạo diễn thương hiệu tuổi, Dị Thảo sẽ theo cha đi học nghề từ cơ hội còn nhỏ. Ông từng góp khía cạnh trong vở Lá sầu riêng rẽ của Đoàn kịch nói Kim cưng cửng với vai bé xíu Sang.

Sau đó, ông gửi về đoàn kịch nói Cửu Long Giang, đổi mới thế hệ diễn viên trẻ thừa kế của sân khấu này.


Tuy nhiên, đối với nhiều núm hệ người theo dõi thì các vai diễn của ông được lưu giữ đến nhiều lúc tham gia vào lịch trình kịch Trong nhà bên cạnh phố của đài HTV.

Đa số những vai diễn của ông là đều vai chân thành, hiền lành chuyên hỗ trợ người khác. Trong nhà quanh đó phố cũng chính là bệ phóng giúp cho nhiều nghệ sĩ mang đến gần hơn với người theo dõi như Nguyễn Sanh, Hoàng Lan, Lê Vũ Cầu, Bảo Quốc, Hồng Vân…

Hoạt cồn trong xuyên suốt 15 năm, chương trình đổi thay một uy tín với sức cuốn hút đặc biệt, qua hàng trăm vở kịch bội phản ánh rất nhiều vấn đề mang ý nghĩa thời sự, nối liền hơi thở cuộc sống.

Sau đó, nghệ sỹ Dị Thảo cùng Hoàng Trinh về thông thường một nhà. Có thể nói, đây là một vào những hai bạn nghệ sĩ nhận thấy sự mếm mộ của phần đông khán giả vị sự yêu thương nghề, tinh thần làm nghề nhiệt huyết…

Nếu nghệ sỹ Dị Thảo được biết đến qua kịch truyền hình thì nghệ sỹ Hoàng Trinh là trong những nghệ sĩ kỳ cựu của sảnh khấu kịch IDECAF, nữ giới nghệ sĩ cũng chính là thành viên đội Líu Lo trong lịch trình Chuyện ngày xưa của đài truyền họa TP.HCM.


Cuối năm 2020, nghệ sĩ Dị Thảo mắc ung thư phổi.

Chia sẻ trong cam kết phát sóng của công tác Gõ cửa ngõ thăm công ty (MCV Media), nghệ sỹ Hoàng Trinh cho biết bạn dạng thân cũng nhói lòng, tất cả chút hồi hộp mỗi lúc nhìn ck chịu đau, nhưng lại sau đó, chị tự chấn chỉnh ý thức để anh không nhận thấy sự lo lắng đó.

Nữ nghệ sĩ luôn động viên chồng, ai rồi cũng bắt buộc trải qua sinh, lão, bệnh, tử, còn sinh sống được ngày như thế nào thì mình nỗ lực ngày đó. Mọi khi thấy chồng buồn, chị nói lại cách tôi đã vượt qua ung thư tuyến tiếp giáp để khích lệ và khích lệ lòng tin anh.


Linh cữu nghệ sỹ Dị Thảo được quàng tại căn hộ chung cư Ngô vớ Tố, quận quận bình thạnh (TP HCM).

Lễ động quan diễn ra vào 8h30" ngày 16-10. Sau đó sẽ được lấy đi hoả táng tại nghĩa trang Phúc An Viên (quận 9, TP.Thủ Đức).

Dì Thảo là em út ít của chị em tôi. Bà bầu tôi thường bảo thời đàn bà dì xinh đẹp, hiền hậu nhất làng, vậy nhưng duyên số sao lại "ba chìm bảy nổi" mang đến thế.


Ngày dì Thảo đi lấy chồng, dễ đến tía bốn đêm trước cứ ngồi úp khía cạnh vào nhì bàn tay nhằm khóc. Ông ngoại tôi mắng: Tưởng còn bé bỏng lắm à? gần mười tám tuổi rồi còn gì. Bà nước ngoài thì khuyên: phụ nữ nhiều nước đôi mắt là khổ lắm đấy. Mẹ tôi yêu mến em, tuy thế cũng nén lòng: “Gái mập ai không phải lấy chồng/ Can gì cơ mà khóc nín đi không”.

Xem thêm: Nghiên cứu ai đã đặt tên cho dòng sông ?” của hoàng phủ ngọc tường

Có bạn nói, trời mà hiểu rằng nước đôi mắt của dì Thảo lúc bấy giờ vui xuất xắc buồn. Ngày ấy ông bà nước ngoài tôi nghèo, người mẹ tôi cùng dì Thảo vất vả, lam đồng minh lắm. Mà lại dì bao gồm giọng hát hay, lại xinh đẹp, đề nghị trai làng không ít người dòm ngó. Vợ ck ông chủ buôn bán ở phố huyện, có một quý tử vừa khít trai mà ăn uống nói thì con kiến vào lỗ cũng đề nghị bò ra. Bao nhiêu cô bé “xin chết’’ nhưng không được. Dì Thảo may nạm nào lại lọt được vào nhà ấy.

Hôm chưa dạm ngõ, người ta mang lại nói chuyện, rằng là cưới xong xuôi tiếp tục cho con cháu thi đại học, bởi không trong nhà làm bà chủ, toàn bộ gia sản đó là của các cháu. Chúng ta còn hứa hẹn hẹn các lắm, cái gì cũng chân tình, cái gì cũng hai bên như một. Gặp nhau đâu gồm vài lần, vậy mà “con kiến” bò ra thật. Ông bà ngoại tôi mừng ra mặt. Còn dì Thảo nửa khóc nửa cười về công ty chồng.

Nhưng rồi chỉ được tuần trăng mật ngập đầy hạnh phúc. Tiếp đến là các đêm nhiều năm dằng dặc dì ngồi ôm chăn gối khóc một mình. ông chồng dì dấn thân chơi bời lêu lổng tối ngày. Nước mắt chảy mãi cũng không rửa được nỗi đau, vào 1 trong các buổi chiều mưa tầm tã, dì Thảo dứt bỏ côn trùng duyên tàn ác ấy để khăn gói về cùng với bà ngoại tôi.

Thế rồi năm tháng nguôi ngoai, dì kết duyên với một người lũ ông ở làng bên, không còn mực mếm mộ nhau. Ngày dì Thảo với thai dòng Thương thì chú tôi vào Nam thâm nhập chiến đấu. Ngần ấy năm một đèn một láng nuôi con, dì tôi mòn mỏi ngóng chú về. Nhưng ai ngờ đến ngày giải phóng miền Nam, bộ đội rầm rập trở về, ai ai cũng có bé búp bê, không thì mẫu khung xe đạp vác bên trên vai hồ hởi về làng. Còn chú tôi lâu dài nằm lại mặt trận trong trận đánh sau cùng để giải phóng sử dụng Gòn. 

Ngày báo tử bố, loại Thương chưa đầy ba tuổi, vậy mà ai cũng khen con bé bỏng ngoan, gọi chuyện. Bạn làng chú ý con nhỏ bé đeo khăn tang lẫm chẫm đến dâng hương cho tía mà không có bất kì ai cầm được nước mắt.

*
*
*
*
Minh họa: LÊ ANH 

Tuổi thơ của Thương khủng lên trong khoảng tay dịu dàng của bà cùng mẹ. Bố người trong ngôi nhà với đầy hương khói. Năm mến về học tập ở thành phố hà nội cũng là năm bà nội qua đời. Ngôi nhà chỉ còn lại dì sống âm thầm lặng lẽ với đông đảo khói hương và di ảnh của fan đã khuất. Cũng đều có mấy tín đồ “đứt gánh ngang đường” mong muốn đến với dì, nhưng lại dì chối phía trên đẩy.

Cái Thương có lần dè dặt viết mấy mẫu thư: “Mẹ ơi! Rồi đây con cũng cần đi rước chồng, chứ giành được gần chị em mãi đâu. Con cầu ao ước một ngày làm sao đó chị em có người san sẻ, được hạnh phúc để bù đắp đều mất mát của mẹ’’. Dì tôi viết lại đến Thương các lắm. Dì nói về bà, về bố với rất nhiều kỷ niệm. “Ngày còn sống, bà nội cũng khuyên bà mẹ đi cách nữa. Chị em chỉ biết ôm bà nhưng khóc. Con cố gắng học hành, khi nào con lấy ông chồng mẹ đang nghĩ cho chuyện khác’’. Mẫu Thương đã từng đi lấy chồng, dì vẫn nhanh nhẹn khỏe mạnh mạnh, mái tóc và nước domain authority vẫn rất đẹp chẳng khác mấy ngày xưa. Tuy nhiên ai mang đến dì cũng buồn buồn lắc đầu.

Một hôm, Thương bất ngờ đột ngột nhận được điện thoại cảm ứng thông minh của mẹ. Tiếng bà mẹ xúc động: mến ơi! ba con vừa mới về. Nhỏ thu xếp về tức thì nhé! Thương hí hửng vội vã ra bến xe. Ngồi vào xe khách, yêu thương vừa nhẹ nhõm, vừa hồi hộp quan sát ra khoảng chừng trời xuân. Vừa về mang lại ngõ, dì tôi vội vàng chạy ra ôm chầm lấy, miệng nói cười vồn vã, nhưng hai con mắt khô kiệt buồn vô tận:

- Đã bao nhiêu năm mẹ mong muốn đợi, sáng nay đồng team đưa hài cốt của tía về đây. Cố gắng là bà mẹ yên lòng lắm rồi.

Hai tay yêu đương chới với bao phủ lấy mẹ khóc nức nở. Dì Thảo tôi yên lặng. Chắc rằng dì không thể nước mắt nhằm khóc nữa. Đến bây chừ tôi new hiểu dì thương yêu chú tôi cho nhường nào? Dì biết chú không hề nữa, nhưng chỉ việc nắm đất, nỗ lực xương của chú ấy đem được về đây.

***

“Con còn nhớ bác bỏ Nghĩa hôm đưa hài cốt của ba về không? bác bỏ là người quen biết trực tiếp an táng bố đấy. Bây chừ bác ấy vẫn còn giữ được tấm ảnh mà lúc bố sắp hy sinh trao lại. Đó là tấm hình ảnh mẹ chụp với ba lúc sắp tới đi B. Bà xã bác Nghĩa mất thọ rồi, chưng là yêu thương binh cụt một bên tay, vừa phụng dưỡng người mẹ già và thay vk nuôi con... Bác bỏ Nghĩa ngỏ lời với người mẹ lâu rồi. Hồi trước bà nội con cũng khuyên chị em mãi, nhưng... Hiện thời bố bé về rồi...”. Mẫu Thương chẳng cần bà bầu nói hết chuyện, nó chỉ mong được đến ráng nên tiếp tục động viên, vun vào đến mẹ.

Thế là hơn tứ mươi tuổi dì tôi lại các đêm mất ngủ rồi tiến bước một chuyến đò nữa. Về cùng với chú Nghĩa năm ngoái thì năm sau dì tôi sinh được chiếc Ngọc. Khổ nỗi mười tuổi cơ mà Ngọc vẫn lừng chừng đi, chiếc đùi loại chân cứ bé xíu quắt lại như que củi cời bếp. Bàn chân thì gồm nhưng ngón chân thì không, nó cứ sần sùi trông yêu đương lắm. Được loại Ngọc bao gồm hai bàn tay khôn khéo và đôi mắt sáng trong như ngọc. Chúng ta lúc mới gặp mặt Ngọc người nào cũng sợ, ngại vị chân Ngọc sẽ thế, loại đầu Ngọc lại bậm bạp trọc lốc.

Sau này được biết là di bệnh của chất độc hại da cam do cha Ngọc quốc bộ đội, bị nhiễm độc hại hóa học, thì các bạn thường mang lại nhờ Ngọc dán hộ nhãn vở, khiến cho chiếc đèn ông sao, hoặc cắt vài dòng nơ buộc tóc. Ngọc tuyệt vừa làm cho vừa hát: “Hôm qua em mang đến trường, người mẹ dắt tay từng bước. Từ bây giờ mẹ lên nương, 1 mình em cho tới lớp...”. Dì Thảo nhìn con, ngoảnh đi nạm giấu nước mắt.

Hôm chú Nghĩa tôi đi tỉnh tham dự tiệc nghị và được report điển hình yêu đương binh thừa khó, cho bữa cơm, Ngọc hỏi bố: Sao cơ hội phát biểu tía lại khóc, cha thương con bị tật nguyền à? Dì Thảo như bị cật nứa cứa vào tận tim gan. Dì khẽ gạt nước mắt, lặng lẽ âm thầm đi ra còn lại chật ních nỗi đau trong phòng đứa con gái tật nguyền.

Chú tôi ôm vơi hai bàn chân mềm nhẹo của Ngọc, nghẹn ngào: cha thương bè cánh của cha phải ở lại sống chiến trường. Mẫu Ngọc lại hồn nhiên: chị em bảo hồi trước tía hay lũ hát lắm. Sao bây giờ... Tía không có lũ à? bà mẹ mua lũ về bố dậy con nhé! Chú tôi nhìn ra sân ngậm ngùi cười, khẽ gật đầu. Cố kỉnh là sau hôm đó, cả buôn bản được nghe giờ tập bầy của Ngọc.

Ngọc càng khủng hai chân càng khô quắt lại, cái đầu trọc lệch lạc phình khổng lồ ra, đôi mắt không sáng như viên ngọc nữa mà dần thẫn thờ khờ dại gần như vô cảm. Tiếng lũ của Ngọc cũng dần dần rời rạc, lã chã bất hạnh như cuộc đời của nó. May hơn nữa thằng Tình, bé đầu của chú ý Nghĩa, nó cao lớn, mạnh bạo lại ngoan ngoãn. Phần đông hôm dì Thảo đi vắng, Tình không nề hà rửa mặt gội đến bà nội cùng em Ngọc. Dì coi nó như bé đẻ, buộc phải nỗi đau cũng vơi được phần nào.

Có lần chú Nghĩa bảo thằng Tình tự nay điện thoại tư vấn là mẹ Thảo, đừng hotline dì nữa. Tình khẽ vâng, nhưng lại dì Thảo lại bảo anh cứ để con gọi là dì. Dì Thảo, Tình nhé! Tình cũng chấp nhận khẽ vâng. Như đọc được trung khu trạng của chồng, dì Thảo nhẹ dàng: "Em bảo bé nó gọi là dì đấy. Vày em nghĩ ai ai cũng chỉ có một chị em đẻ thôi. Người bà bầu mang nặng trĩu đẻ nhức thì không một ai thay nạm được. Tiếng mẹ thiêng liêng lắm. Cái đó là sống với nhau thương yêu chân thành, anh ạ”.

Thằng Tình càng bự càng thông minh, học tập giỏi. Nhưng mà nhà nghèo, dì Thảo lại mắc bệnh dịch tim cần phải chắt lọc từng đồng xu tiền hạt gạo nhằm thuốc thang và mang lại Tình ăn uống học. Năm Tình học hết lớp mười hai, thấy bên nghèo, nó định không thi đại học mà xin tới trường nghề. Dì buộc phải động viên mãi, khi bao gồm giấy đỗ đại học, Tình còn định bỏ, vì tìm không thấy tiền để nhập trường, mà lại dì ko cho. Hôm dì Thảo chuyển Tình nhập học, không thấy dì treo hoa tai, nó hỏi hoa tai dì đâu mà lại không thấy dì đeo? Dì tôi bảo: Dì để nghỉ ngơi nhà, đi con đường sợ nó rơi mất.

Tình vào đại học, dì Thảo mất thêm mấy năm trời đánh đổi biết bao mồ hôi để con bao gồm tấm bởi đại học. Lĩnh mon lương đầu tiên, Tình dè dặt biếu dì gói quà. Dì Thảo xuất hiện thêm ngỡ ngàng thấy song hoa tai của mình. Dì xúc động hỏi sao lại nạm này! Tình ôm lấy dì, chũm nói thoải mái và tự nhiên để dì ngoài bận lòng: nhỏ biết hồi ấy dì cung cấp đôi hoa tai cho những người ở làng để đưa tiền cho bé nhập trường. Con đề nghị nói mãi bạn ta new cho chuộc lại đấy. Từ tiếng nó mãi nằm trong về dì, dì nhé!